Sáng sớm ngày thứ sáu của kỳ động dục, Vân Siếp thức dậy sớm theo đồng hồ sinh học.
Diệp Hàm Thanh vẫn cuộn tròn trong vòng tay anh ngủ say, gương mặt ửng hồng. Vết cắn trên môi cậu đóng vảy, trông đặc biệt đỏ tươi.
Anh nhẹ nhàng rút cánh tay đã tê dại ra, ngón tay lướt qua xương quai xanh của Alpha nơi có dấu răng mình để lại, đột nhiên thoáng thấy chiếc máy tính bảng trên tủ đầu giường sáng lên.
Trên màn hình là email xác nhận được gửi lúc rạng sáng từ Dàn nhạc Vienna: [Thử nghiệm kỹ thuật cho buổi hòa nhạc trực tuyến đã hoàn tất, chúng tôi đã đổi bản nhạc biểu diễn thành G minor Nocturne theo yêu cầu của ngài, sẽ phát sóng đồng thời trên các nền tảng]
Vân Siếp nhướng mày, đang định đặt iPad xuống, vòng eo đột nhiên bị siết chặt.
Diệp Hàm Thanh mơ màng cọ lại, chóp mũi cọ vào hõm eo trần của anh: "Anh lén xem email công việc của em..."
"Bé con đổi thành G minor Nocturne từ khi nào vậy?"
Vân Siếp thuận tay vò rối mái tóc xoăn của cậu, "Anh nhớ ban đầu không phải bản này."
Diệp Hàm Thanh mở một mắt, cười giống một chú mèo vừa ăn vụng: "Vào ngày thứ ba khi anh ngủ."
Cậu xoay người đè lên người Vân Siếp, giọng nói khi mới tỉnh ngủ mang theo vẻ khàn khàn, "Hòa nhạc trực tuyến thì có thể mặc đồ ngủ chơi, lại còn có thể ôm anh bất cứ lúc nào..."
Vân Siếp đột nhiên nắm lấy cằm cậu: "Vậy hôm đó ở phòng làm việc?"
"Em đang sắp xếp chuyện này."
Ngón tay Diệp Hàm Thanh lướt vào trong cổ áo ngủ của Vân Siếp, lượn lờ trên một vài dấu hôn mới, "Thế rồi anh đột nhiên bước vào..."
Cậu nói đầy ẩn ý, nhìn về phía vệt nước vẫn chưa khô trên mặt bàn làm việc.
Vân Siếp khẽ cười ấn cậu trở lại gối: "Tối nay 7 rưỡi nhé?"
"8 giờ."
Diệp Hàm Thanh đính chính, chóp mũi nhẹ nhàng cọ vào cổ Omega, "Muốn dành nửa tiếng cho anh... để mở quà."
Ánh mặt trời vừa lên, chiếu một vầng hào quang lên bản nhạc vẫn còn lộn xộn.
Trên trang đầu của bản G minor Nocturne đã được cải biên, có dòng chữ viết vội: for my rose.
7 rưỡi tối, Diệp Hàm Thanh đang ở phòng đàn để điều chỉnh thiết bị livestream, trên mắt cậu vẫn còn đeo cặp kính của Vân Siếp.
Cuối cùng cậu vẫn không mặc đồ ngủ, mà mặc trang phục lịch sự. Áo sơ mi trắng cài đến cúc trên cùng, vừa vặn che đi vết cắn mà Vân Siếp để lại sáng nay.
Nhưng ở những nơi mà máy quay không thể bắt được — phần đùi trong của cậu vẫn còn những vết hằn của kỳ động dục.
"Bé con." Vân Siếp tựa vào khung cửa, áo choàng tắm lỏng lẻo, trong tay bưng một tách trà sâm, "Em đã sửa mấy chi tiết nhỏ à?"
Khi Diệp Hàm Thanh quay đầu lại, chiếc kính trên mắt phản chiếu ánh sáng bạc vụn vỡ: "Anh nghe ra à?"
Cậu vỗ vỗ vào ghế đàn, "Ở chương hai, chỗ này..."
Ngón tay cậu lướt trên phím đàn tạo ra vài nốt nhạc. Giai điệu buồn bã ban đầu dường như quấn thêm một sợi tơ lãng mạn màu hồng, "Em đã thêm một đoạn điệp khúc."
Vân Siếp đặt tách trà sâm lên giá đỡ bản nhạc, vòng tay ôm cậu từ phía sau.
Hương hoa hồng đỏ sau khi tắm gội đã phai nhạt đi nhiều, nhưng lại ngọt ngào hơn thường ngày: "Như thế này à?"
Anh đặt tay lên mu bàn tay của Diệp Hàm Thanh, dẫn cậu chơi một chuỗi nốt bổng.
Tai Diệp Hàm Thanh lập tức đỏ bừng.
Kỹ thuật cải biên này là do họ ngẫu hứng sáng tác vào đêm đầu tiên đánh dấu.
Lúc đó Vân Siếp đang trong giai đoạn động dục mãnh liệt nhất, nhưng vẫn khăng khăng đòi nghe cậu chơi đàn.
Cuối cùng, tư thế thân mật trên cây dương cầm như hiện tại, những cú chạm vô tình đã tạo ra giai điệu này, trở thành một kỹ thuật cải biên độc đáo.
"Người xem sẽ nghe ra..."
Diệp Hàm Thanh ngửa đầu tựa vào vai anh. Sau gáy chạm vào môi Vân Siếp, "Đoạn này vốn không có trong bản gốc."
"Vậy để họ đoán xem."
Vân Siếp cắn vành tai cậu, ngón tay lướt vào trong cổ áo, vẽ vòng tròn ở hõm xương quai xanh, "Omega nào đã 'dạy hư' nghệ sĩ dương cầm."
Loa thông minh đột nhiên vang lên tiếng nhắc nhở: 【 Đếm ngược 15 phút để bắt đầu livestream 】.
Diệp Hàm Thanh vội vàng nắm lấy bàn tay đang 'tác oai tác quái' của Vân Siếp: "Anh! Camera đã bật chế độ chờ rồi kìa."
Vân Siếp liếc nhìn chiếc camera trên giá ba chân.
Đèn đỏ quả thật đã sáng.
Phần bình luận lập tức bắt đầu lăn cuồng loạn:
[??? Cái vết trên cổ thầy Diệp là dấu cắn hả?] [Camera quay sang phải đi! Bàn tay kia là của ai vậy!]
"Bé con lo lắng à?" Vân Siếp cố ý cúi người về phía camera, cổ áo choàng tắm hé ra một vùng tối, "Tối qua lúc cầu xin anh tha cho thì đâu có như vậy."
Diệp Hàm Thanh đột nhiên đóng nắp đàn, xoay người vùi mặt vào eo Vân Siếp.
Tin tức tố hương trúc mất kiểm soát tuôn ra, hòa cùng chút hương hoa hồng phảng phất, khiến phòng đàn ngập tràn không khí của một khu rừng trúc vào buổi sáng mùa xuân.
【 Đếm ngược 5 phút 】 khi tiếng nhắc nhở vang lên, Vân Siếp cuối cùng cũng cười và lùi ra khỏi khung hình.
Anh nghiêng người ngồi trên chiếc sofa cạnh cây đàn dương cầm lớn, chân trần dẫm trên thảm, mắt cá chân còn mang chiếc vòng bạc mà Diệp Hàm Thanh đã đeo vào tối qua.
Đó là tín vật truyền thống mà gia đình họ Diệp tặng cho chủ nhân tương lai, giờ đây dưới ánh đèn ấm áp, nó phát ra ánh sáng mờ ảo đầy dục vọng.
Khi nốt nhạc đầu tiên vang lên, Vân Siếp mở đồng thời luồng phát trực tiếp từ nhiều góc quay của dàn nhạc.
Diệp Hàm Thanh trên sân khấu luôn mang lại cảm giác xa cách lạnh lùng. Nhưng người thanh niên trong màn hình livestream giờ đây lại có khóe mắt ửng hồng. Mỗi khi cậu ngẩng đầu nhìn về phía ngoài kính, hàng mi đều khẽ rung động.
Chỉ có Vân Siếp mới biết, ở góc độ đó, cậu đang đối diện với bờ vai trần của chính mình.
Bản G minor Nocturne đã được cải biên mang thêm ba phần luyến tiếc so với bản gốc.
Khi Diệp Hàm Thanh chơi đến đoạn bí mật nhỏ kia, tay trái cậu đột nhiên rời khỏi bản nhạc, chơi lại một chuỗi giai điệu mà Vân Siếp đã hướng dẫn cậu chơi ở quãng cao trước đó.
Omega ngoài màn hình khẽ cười thành tiếng, ngón tay vuốt nhẹ lên tuyến thể sau gáy.
Nơi đó vẫn còn vết cắn mới, theo động tác mà cổ áo choàng tắm bị kéo rộng ra.
Phần bình luận lập tức bùng nổ:
[Có tiếng thở dốc kìa! Chắc chắn là cố tình!] [Tay trái thầy Diệp đang run kìa a a a] [Bên cạnh chắc chắn có người! Màn hình có bóng dáng áo choàng tắm phản chiếu!]
Khi hợp âm cuối cùng vang lên, trên trán Diệp Hàm Thanh đã lấm tấm mồ hôi.
Cậu cúi người chào trước máy quay, nhưng khi đứng dậy đột nhiên cứng đờ.
Vân Siếp không biết từ lúc nào đã quỳ ở góc khuất dưới đàn dương cầm, đang dùng **cọ xát vào **căng thẳng của cậu.
"Cảm ơn mọi người..."
Giọng của nghệ sĩ dương cầm trẻ tuổi rõ ràng run rẩy, ngón tay siết chặt vào thành đàn, "Buổi hòa nhạc trực tuyến lần này..."
Ngón tay Vân Siếp bò theo đầu gối cậu đi lên, viết bốn chữ vào nơi mà camera không thể quay tới: Bé con giỏi lắm.
Diệp Hàm Thanh lập tức mềm nhũn chân, suýt nữa làm va chạm một loạt phím đen.
Vừa kết thúc livestream, Vân Siếp đã bị kéo lên ghế đàn.
Diệp Hàm Thanh với hốc mắt đỏ hoe cắn vào sau gáy anh: "Anh đáng ghét..."
Màn hình điện tử vẫn còn sáng, dừng hình ảnh ở khoảnh khắc cúi chào hoảng loạn cuối cùng.
"Bên Vienna hài lòng chứ?" Vân Siếp mặc kệ cậu trút giận, ngón tay vuốt lọn tóc ướt mồ hôi của đối phương, "Anh thấy số người online phá kỷ lục đấy."
Diệp Hàm Thanh đột nhiên đè anh lên phím đàn, những nốt nhạc không hòa âm ầm ầm vang lên: "Họ hỏi..."
Răng nanh cọ vào tuyến thể từ từ dùng lực, "Khi nào có thể chụp được chính diện phu nhân của nghệ sĩ dương cầm."
Vân Siếp ngửa đầu hôn cậu trong tiếng dây đàn rung lên: "Đợi lần sau..."
Ngón tay **uất vào chiếc quần tây thẳng thớm của cậu, "Vào kỳ động dục."