Lâm An tỉnh lại thì thấy mình đang ở trong bệnh viện.
Ký ức của cậu dừng lại ở thời điểm Thẩm tổng đưa thuốc cho cậu, và cậu đã uống.
Cơn chóng mặt và đau bụng đột ngột khiến cậu ngất đi ở cửa ga tàu điện ngầm, đầu đập mạnh xuống đất.
"Tỉnh rồi à? Cơ thể cảm thấy thế nào?" Bác sĩ thăm khám hỏi.
"Khá hơn rồi, bác sĩ tôi bị làm sao vậy?"
"Cơ thể không tốt thì đừng uống thuốc lung tung, may là đứa bé không sao."
Mặt Lâm An tái mét, đứa bé không sao?
"Trưởng khoa Trương?" Y tá ở cửa kinh ngạc.
"Tôi đến thăm một bệnh nhân."
Lâm An nhìn thấy bác sĩ Trương thì đầu óc càng rối loạn hơn, bác sĩ Trương đến chào hỏi bác sĩ cấp cứu, sau đó nói với Lâm An: "Tiểu Lâm, Alpha của cậu đã đến rồi, đã ký đơn xin, đợi khi nào cậu hồi phục một chút chúng ta sẽ đi xin thuốc phá thai."
Lâm An hoang mang: "Alpha của tôi?"
"Đúng vậy, anh ấy đến vào ngày cậu được đưa vào cấp cứu, tên là Thẩm Kỳ Xuyên."
Lâm An cảm thấy thế giới im lặng.
Xong rồi.
Tất cả đều xong rồi.
Thẩm tổng biết rồi.
"Ngoài ra còn một chuyện nữa, Alpha của cậu hy vọng cậu tẩy dấu."
Đầu óc Lâm An trống rỗng, tất cả đều xong rồi.
Cậu nhất định sẽ bị đuổi việc.
Lâm An vội vàng hỏi: "Anh ấy đâu rồi?"
Bác sĩ cấp cứu trả lời: "Sáng đã đi rồi."
Chắc là về công ty rồi.
Lâm An nhanh chóng tìm điện thoại muốn xin lỗi Thẩm Kỳ Xuyên, nhưng mở Wechat ra lại không biết nói gì. Cậu nghĩ một lúc, mở avatar Wechat của Đại Bảo: "Hôm nay Thẩm tổng có ở công ty không? Tâm trạng thế nào?"
Đại Bảo: "Thẩm tổng có, tâm trạng rất tệ, là bão lớn. À mà anh Lâm bị làm sao vậy? Nghe Thẩm tổng nói anh bị ốm phải nhập viện."
Lâm An: "Không sao, viêm ruột cấp tính thôi."
Lâm An hoảng sợ lo lắng, nửa phút sau, cậu dứt khoát rút kim truyền dịch ra, mặc kệ lời khuyên của bác sĩ, bắt taxi đến công ty.
Chỉ cần xin lỗi Thẩm tổng thật tốt, đảm bảo cả đứa bé lẫn dấu vết cậu đều sẽ không giữ, giải thích rõ ràng tình hình đêm hôm đó, Thẩm tổng có lẽ sẽ nương tay.
Lâm An xuất hiện ở công ty, sắp đến văn phòng tổng giám đốc, các đồng nghiệp khác đến ngăn cản với ý tốt: "Anh Lâm, tôi khuyên anh trừ khi có chuyện gì lớn như sao chổi đ.â.m vào trái đất thì mới nên gõ cửa, Thẩm tổng không biết ăn phải thuốc nổ gì mà hôm nay tính tình đặc biệt nóng nảy."
Lâm An mặt tái nhợt, nắm chặt tay: "Không sao."
Cậu gõ cửa, quả nhiên bên trong lập tức mắng: "Gõ nữa thì đi đến phòng nhân sự mà lĩnh lương rồi cút đi."
Lâm An nói khẽ: "Thẩm tổng, là tôi."
Bên trong im bặt.
Vài giây sau cửa kính "rầm" một tiếng được kéo ra từ bên trong, Lâm An còn chưa kịp phản ứng, người đã bị kéo vào.
Lâm An loạng choạng đứng vững, Thẩm Kỳ Xuyên hất tay ra, với khuôn mặt lạnh lùng ngồi trên ghế sofa nhỏ, không nói lời nào nhìn chằm chằm Lâm An.
Tim Lâm An đập như trống, tay chân lạnh buốt, không biết nói gì để Thẩm Kỳ Xuyên nguôi giận.
Một Alpha cấp cao có thân phận và địa vị xuất chúng như hắn, đánh dấu và có con lại là với một Omega tầm thường như mình.
Im lặng một lúc lâu, Lâm An cúi đầu thật sâu, cơ thể gần như gập lại một trăm tám mươi độ.
"Xin lỗi Thẩm tổng, đêm hôm đó thực sự là một sự cố, tôi không biết đó là ngài, cũng không ngờ sẽ mang thai."
"Ngài yên tâm, tôi đã nói chuyện với bệnh viện rồi, nhiều nhất là một tháng, đợi khi nào cơ thể tôi hồi phục, tôi sẽ lập tức đi phẫu thuật, xử lý đứa bé và dấu vết."
"Vì vậy, xin ngài đừng sa thải tôi, xin ngài đấy."
Lâm An cứ giữ nguyên tư thế cúi đầu xin lỗi, năm phút trôi qua, cậu chỉ có thể nhìn thấy đôi giày da của Thẩm Kỳ Xuyên, Thẩm Kỳ Xuyên không có bất kỳ phản ứng nào.
Lâm An tuyệt vọng nhắm mắt: "Thẩm tổng, xin ngài tin tôi."
"Công việc này đối với tôi thực sự rất quan trọng."
"Cởi miếng dán ức chế ra." Thẩm Kỳ Xuyên nói.
Lâm An nghi hoặc ngẩng đầu, trước mắt tối sầm không đứng vững, đầu gối mềm nhũn quỳ xuống trước mặt Thẩm Kỳ Xuyên.
Cậu vừa định đứng dậy xin lỗi, cằm đã bị Thẩm Kỳ Xuyên kẹp lại.
Ánh mắt của Alpha lướt trên khuôn mặt trắng nõn của Lâm An, cuối cùng dừng lại ở tuyến thể đã gần như không còn vết răng.
Lâm An ngửa đầu, quỳ trước ghế sofa, mắt hoảng hốt, không biết Thẩm Kỳ Xuyên muốn làm gì.
Đầu ngón tay Thẩm Kỳ Xuyên lột miếng dán ức chế của Lâm An, vừa vén lên một góc, mùi hương cam quýt xanh tươi mát đã tỏa ra, khơi dậy dục vọng của Thẩm Kỳ Xuyên.
"Muốn tôi không sa thải cậu, có điều kiện, đồng ý không?"
"Đồng ý." Lâm An không chút do dự trả lời.
"Đồng ý nhanh vậy, không sợ tôi làm gì sao?"
"Không... không sợ, chỉ cần Thẩm tổng đừng sa thải tôi."
Thẩm Kỳ Xuyên hít một hơi sâu mùi pheromone của Lâm An: "Chuyển đến sống với tôi."
Lâm An sững sờ: "Cái gì?"
Thẩm Kỳ Xuyên nhíu mày: "Hay là bảo tôi đến sống với cậu?"
Lâm An: "Tôi không có ý đó, ý tôi là tại sao lại phải chuyển đến chỗ ngài?"
Thẩm Kỳ Xuyên trả lời một cách tùy tiện: "Pheromone của cậu rất thơm, người cũng sạch sẽ, tôi ở thành phố này luôn thiếu một người bạn đời, cậu rất tốt."
"Hơn nữa trong thời gian cậu hồi phục, cần có pheromone của Alpha để an ủi, chuyển đến đây sống có lợi cho cậu mà không có hại."
Lâm An gật đầu: "Vâng, Thẩm tổng, tôi sẽ đi thu dọn hành lý ngay."
Thực tế, bất kể Thẩm Kỳ Xuyên đưa ra yêu cầu gì, chỉ cần không phải là g.i.ế.c người phóng hỏa, để giữ lại công việc, Lâm An đều sẽ đồng ý.
Cậu đồng ý rất nhanh, nhưng Thẩm Kỳ Xuyên lại bỗng nhiên không vui.
Lâm An sao lại như vậy?
Không có chút biểu cảm ngượng ngùng hay bất ngờ nào, trái lại từ khi vào cửa đến giờ trên mặt đều là vẻ mặt bi tráng, như kiểu gió ù ù sông Dịch lạnh, tráng sĩ một đi không trở lại.
Sống chung với hắn là một chuyện không vẻ vang sao?