BA CỦA ĐỨA NHỎ LÀ SẾP TRÊN ALPHA TRỰC TIẾP CỦA TÔI

Chương 17

Lâm An không ngờ Thẩm Kỳ Xuyên lại giận dữ đến công ty.

Cậu mặt tái nhợt, nhút nhát nói: "Thẩm tổng, tôi đã..."

Thẩm Kỳ Xuyên nhìn chú chó đất nhỏ Lâm An, người mà hắn đã tốn bao nhiêu tâm sức mới nuôi cho sắc mặt tốt lên, lại gầy trơ xương như một cành tre.

Hắn nhắm mắt hít một hơi thật sâu, nắm lấy cổ tay Lâm An kéo cậu đi ra ngoài.

Lâm An tưởng hắn không tin, vội vàng nói: "Thẩm tổng, tôi có thể đi bệnh viện kiểm tra với ngài."

Trán Thẩm Kỳ Xuyên "thình thịch" kêu, kiểm tra cái gì mà kiểm tra!!

Chỉ về Bắc Kinh có hai ngày, đứa bé không còn, vợ cũng tẩy dấu luôn.

Điều đáng giận hơn là, cái đồ ngu ngốc này đến lúc này rồi vẫn còn lo lắng rằng hắn nghi ngờ cậu chưa xử lý sạch sẽ.

"Thẩm tổng, Thẩm tổng, ngài đi chậm thôi."

Lâm An bị kéo một mạch đến tầng hầm bãi đậu xe.

Thẩm Kỳ Xuyên dừng lại, Lâm An đ.â.m vào lưng hắn.

"Lâm An, cậu có mang chứng minh thư không?"

Lâm An: "Hả? Không ạ."

Thẩm Kỳ Xuyên nhét cậu vào xe: "Về nhà lấy, giúp tôi định vị."

Lâm An ngoan ngoãn nghe lời nhập địa chỉ.

Suốt đường đi Thẩm Kỳ Xuyên không nói một lời, Lâm An cũng không dám nói.

Lấy chứng minh thư, Thẩm Kỳ Xuyên đạp ga lao đi, nhìn hướng di chuyển, Lâm An cẩn thận nhắc nhở: "Thẩm tổng, đây không phải đường đến bệnh viện."

Thẩm Kỳ Xuyên mặt không cảm xúc, nhưng rõ ràng đang kìm nén sự giận dữ, nghiến răng trả lời: "Đương nhiên, đây là đường đến cục dân chính."

Lâm An cảm thấy mình như đã nhấn nút tăng tốc, hoặc đã uống phải thuốc ảo giác.

Khi ý thức của cậu trở lại, trong tay đã có thêm một cuốn sổ kết hôn.

Cậu vẫn còn mơ hồ cầm sổ kết hôn, nhìn Thẩm Kỳ Xuyên bên cạnh đã vui vẻ hơn rất nhiều: "Thẩm tổng, tôi—"

"Gọi chồng."

"?"

"Bây giờ, cậu có thể gọi tôi là chồng một cách không chút e dè, gọi ở bất cứ đâu, ở nhà, ở công ty, trên giường."

 

back top