Một lượng lớn không khí trong lành ùa vào, khiến tôi loạng choạng.
Từ Dư Trình đỡ lấy tôi, rồi quay người đ.ấ.m Lục Thời Dục một cú.
“Trả em ấy lại cho anh, anh lại đối xử với em ấy như vậy sao?”
Lục Thời Dục vốn đang tức giận, cơn giận bùng lên, đẩy tôi ra và lao vào đánh nhau với anh ấy.
“Anh là người ngoài có tư cách gì mà xen vào chuyện của chúng tôi? Ôn Yến là Omega của tôi, dù có thế nào cũng không đến lượt anh!”
“Omega của anh? Hừ!” Từ Dư Trình khinh thường cười lạnh, “Anh tự vấn lòng mình xem, kết hôn với em ấy hai năm, anh có hiểu em ấy không? Nếu anh thực sự hiểu, thì làm sao có thể nghĩ em ấy sẽ hại người!
“Lục Thời Dục, anh đúng là ngu ngốc đến mức không thể cứu chữa! Anh có biết Ôn Yến em ấy…”
Phía sau có tiếng “loảng xoảng” vang lên.
Lục Thời Dục nhanh chóng đỡ lấy tôi đang hôn mê không rõ nguyên do, đột nhiên có chút hoang mang: “Em ấy… em ấy làm sao vậy?”
“Anh còn mặt mũi mà hỏi! Em ấy…”
Từ Dư Trình chưa dứt lời, cửa phòng phẫu thuật đã mở ra.
Bác sĩ ngoại khoa thậm chí không kịp cởi khẩu trang, vội vàng hỏi: “Ai là người nhà bệnh nhân? Đi theo tôi một chuyến.”
Từ Dư Trình nắm lấy cổ tay tôi muốn cướp người, nhưng Lục Thời Dục kiên quyết ôm lấy tôi, không chịu buông.
“Không lo cho bạch nguyệt quang của anh nữa à? Không đi nữa, cậu ta e là sắp c.h.ế.t trên bàn mổ rồi.”
Từ Dư Trình châm biếm nhìn anh ấy một cái.
Cuối cùng, anh dùng sức kéo mạnh, ghì tôi vào lòng.