Có lẽ đứa bé này thật sự rất quan trọng.
Ngày hôm sau, Lục Thời Dục không còn nói lời cay nghiệt với tôi nữa, thậm chí còn mang công việc về nhà, tự tay chăm sóc sinh hoạt của tôi.
Mối quan hệ của chúng tôi đã hòa hoãn hơn rất nhiều.
Từ Dư Trình thấy tôi không đến bệnh viện, đã gọi cho tôi mấy cuộc điện thoại.
Nhưng lần nào, Lục Thời Dục cũng nhanh tay cúp máy.
Anh ấy bị ông nội ép rất chặt, không rời tôi nửa bước.
Một muỗng canh được đưa đến miệng.
Tôi bị sặc mà ho dữ dội, tin tức tố trấn an lại lan tỏa trong không khí, lòng bàn tay ấm nóng phủ lên gáy tôi.
“Ho xong thì há miệng, ăn cơm.”
Tôi nuốt xuống vị tanh của m.á.u trong cổ họng.
Vì từng bị đánh dấu tạm thời, tuyến thể bị cắn vỡ trước đây lại nhức ngứa từng cơn.
Đứa bé trong bụng cũng cực kỳ phụ thuộc vào tin tức tố tự nhiên của người cha Alpha, khiến tôi không thể kháng cự.
Tôi im lặng chấp nhận hành vi trẻ con là được đút cơm.
Một tuần sau đó, tôi bị buộc phải chấp nhận sự chăm sóc của Lục Thời Dục.
Bao gồm cả việc hôn lên tuyến thể để cung cấp tin tức tố.
Tôi biết anh ấy làm vậy là vì đứa bé.
Nhưng Sầm Mặc, người biến mất hai năm, vừa trở về đã xông vào nhà họ Lục, chứng kiến cảnh thân mật này, thì không biết.
Đồng tử cậu ta run rẩy, gần như rưng rưng nước mắt nhìn chúng tôi:
“Lục Thời Dục, hai người… hai người thật sự có con rồi à? Thật sự ở bên nhau rồi…”
Bàn tay Lục Thời Dục đang phủ trên gáy tôi đột ngột siết chặt.
Quản gia đi theo sau thở hổn hển giải thích: “Xin lỗi thiếu gia, tôi không ngăn được cậu Sầm…”
Sầm Mặc quay lưng bỏ chạy.
Sau hai năm, lại gặp mối tình đầu.
Lục Thời Dục cũng sững sờ buông tôi ra, thậm chí không kịp khoác áo khoác đã đứng dậy đuổi theo.
Mùa đông nhiệt độ dưới âm mười mấy độ C.
Tin tức tố hỗn loạn do sự bối rối tỏa ra trong không khí lạnh lẽo, khiến tôi nôn khan.
Không ai ngờ rằng, Sầm Mặc lại trở về nước vào lúc này.