BẠN THUÊ CÙNG PHÒNG LÀ SẢN PHU

Chương 10

Buổi tối, trong bếp thoang thoảng mùi tanh của cá.

Lâm Thanh Hứa đứng trước bếp, nhìn bát nước canh màu trắng sữa đang sôi sùng sục. Cậu nhớ lần đó, Lôi Đông Sóc đẩy bát canh đến trước mặt cậu, giọng điệu cứng ngắc nói “nấu nhiều quá”.

“Nấu cá phải vớt hết bọt, lửa phải đủ, nước canh mới có màu trắng sữa.” Giọng nói trầm thấp trong ký ức vang vọng bên tai.

Bàn tay đang cầm muỗng của Lâm Thanh Hứa làm theo, sau đó lại hoàn hồn, cảm thấy bực bội vì sự bắt chước vô thức này.

Canh mà cậu nấu, rốt cuộc chỉ là giống hình thức, uống vào miệng, luôn cảm thấy thiếu thiếu một cái gì đó. Không phải gia vị, không phải lửa, mà là cái sự ấm áp của việc được người ta nâng niu trong lòng bàn tay.

Cậu im lặng uống hết một bát canh, trong bụng thì ấm, nhưng trong lòng lại trống rỗng.

Đặc biệt là vào buổi tối, càng khó chịu đựng.

Cậu đặt bát đũa đã rửa sạch xuống, lau khô tay, đi lại hai vòng trong phòng khách, cuối cùng lại như bị ma xui quỷ khiến mà ngồi xuống ghế sofa, cầm lấy cái điều khiển tivi mà bình thường cậu hầu như không chạm vào.

Ngón tay do dự hồi lâu trên các nút bấm, cuối cùng vẫn ấn vào nút nguồn. Màn hình sáng lên, đúng lúc là kênh tin tức giải trí, nữ MC đọc rành rọt “Tuần lễ thời trang quốc tế”.

Cậu vốn định đổi kênh ngay lập tức, nhưng ngón tay lại dừng lại ở đó.

Sau đó, cậu nhìn thấy Lôi Đông Sóc.

Người đàn ông trên màn hình hoàn toàn khác với người đàn ông trong ký ức, người thắt tạp dề, nấu ăn trong bếp.

Hắn mặc một bộ vest đen được cắt may gọn gàng, thân hình thẳng tắp, dưới ánh đèn sân khấu, khuôn mặt vốn đã quá đẹp trai lại càng thêm phần quý phái xa cách.

Đôi mắt lạnh lùng của Lâm Thanh Hứa in ánh sáng của màn hình, không rời mắt. Cậu nhìn hắn thoải mái trước ống kính, nhận sự chú ý và ca ngợi từ khắp nơi trên thế giới.

Đây vốn dĩ là thế giới thuộc về hắn, một suy nghĩ rõ ràng hiện lên.

Càng nhìn, bóng dáng rực rỡ ấy lại càng trùng lặp với đêm đó trong ký ức——

Người đàn ông đó, lòng bàn tay mang theo sự run rẩy không thể kiềm chế, cẩn thận vuốt ve bụng bầu của cậu. Người đàn ông đó, cúi đầu, dùng giọng khàn khàn khẽ hỏi cậu: “Có phải chỗ này khó chịu không?”

 

back top