CHỈ VÌ LÀ BETA NÊN KHÔNG ĐƯỢC À ?

Chap 42

CHƯƠNG 42: CHUYỆN CŨ 5: VẬT THÍ NGHIỆM

Bên trong kiến trúc trắng toát của trung tâm giám sát lặng ngắt như tờ, Ôn Khải và Giản Hữu An nhíu mày thở hổn hển gắt gao nhìn người bị dây lưng chất liệu đặc thù buộc chặt trên ghế sau cánh cửa trắng khép hờ.

Vệt máu bên miệng anh còn chưa kịp lau, sắc mặt trắng bệch, chỉ là nhìn về phía cửa hàng mắt đờ đẫn còn chứa một chút chuyên chú.

Trong lòng Ôn Khải đau xót.

Cậu ta vội vàng nói: “Kỷ thúc thúc, Diệu Minh đều như vậy đáng lẽ nên đưa bệnh viện trước!”

Kỷ Độ Phong vừa ký tên xong với một người mặc áo blouse trắng và giải thích tình huống, liếc mắt nhìn thoáng qua cửa phòng bên trong sau, hướng tới hai cái mao đầu tiểu tử (thằng nhóc ranh) cười khách khí, nói: “Cảm ơn các cháu, may mà hôm nay các cháu ở cùng Diệu Minh, nếu không hậu quả ta thật không dám tưởng tượng.” Ngay sau đó ông ta lại thở dài, “Không phải thúc thúc không đi bệnh viện, chỉ là bệnh này của Diệu Minh……”

“Vô cùng hiếm thấy, chỉ có thể ở trung tâm giám sát vừa mò mẫm vừa trị liệu, không nghĩ tới lần này phát bệnh sẽ nghiêm trọng như vậy.” Ánh mắt ông ta chợt lóe, lại hỏi, “Các cháu biết Diệu Minh hôm qua đi đâu sao?”

Giản Hữu An đang vội vã nói: “Đi…”

“Cùng tôi ở sân huấn luyện nhà Hữu An.” Ôn Khải xen mồm, đồng dạng là vô cùng lo lắng, hơn nữa ánh mắt chân thành tha thiết, “Là hôm qua huấn luyện đối với thân thể cậu ấy gánh nặng quá nặng sao?”

Nói xong còn hối hận đến lẩm bẩm một câu: “Chính là huấn luyện sau khi kết thúc cậu ấy còn vẻ mặt tinh thần hướng Hữu An lấy đồ vật ngày hôm qua cố ý nhờ Hữu An mua… Thân thể kém vì cái gì không cùng chúng tôi nói…”

Kỷ Độ Phong nghe xong sửng sốt, rồi sau đó chậm rãi nhíu mày.

Ngay khi ông ta đang suy nghĩ, đột nhiên một nghiên cứu viên từ phòng nghiên cứu lao tới nói: “Không được! Lần này cần thiết cưỡng chế tiêm vào thuốc thử, nếu không hắn sẽ bởi vì không ổn định mà mạch máu bạo liệt tử vong!”

“Cái gì?” Giản Hữu An kêu to!

Kỷ Diệu Minh có cái bệnh này sao trước kia bọn họ cái gì cũng không biết?

Kỷ Độ Phong không có do dự: “Vậy tiêm vào đi, mệnh quan trọng.” Nói xong lại đối hai người bọn họ nói, “Sắc trời không còn sớm, ta đưa các cháu trở về, bất quá chuyện Diệu Minh sinh bệnh này còn phải làm ơn các cháu bảo mật, rốt cuộc các cháu cũng biết có bao nhiêu người muốn đánh chủ ý của nó.”

Chân hai người lại vẫn không nhúc nhích, đều ngốc đứng hướng bên trong nhìn, có thể thấy nhân viên nghiên cứu đã lấy kim tiêm mười centimet trái phải chứa đầy dung dịch thuốc màu lam, nhưng người bị trói trên ghế kia, mặt tái nhợt đến giống một cái búp bê vải xinh đẹp không hề sinh cơ lại một chút không có cấp cái kim tiêm kia một chút tầm mắt, thẳng đến Ôn Khải nhìn nhân viên nghiên cứu đi đến phía sau anh, kim tiêm lớn như vậy không chút do dự đâm về phía sau gáy anh, thẳng đến nguyên cây hoàn toàn đi vào.

Kỷ Diệu Minh cũng một tiếng không cổ họng, chỉ là thẳng lăng lăng nhìn về phía bọn họ… Thậm chí nói nhìn về phía cậu ta ánh mắt một chút thất tiêu, tan rã, thẳng đến nhắm mắt lại.

Ôn Khải bị bảo tiêu Kỷ Độ Phong mạnh mẽ túm đi, cánh cửa trắng cũng thật mạnh đóng lại, chỉ có giọt nước mắt cậu ta chảy xuống khóe mắt lưu tại trước cửa.


“Nhãn tuyến tôi sắp xếp ở liên minh thứ hai nói bọn họ đã nghiên cứu phát minh vũ khí chiến đấu người phỏng sinh đến bước cuối cùng, nhưng là trước mắt gặp được bình cảnh, cho nên chậm chạp không có tiến triển, cho nên chúng ta có thể lợi dụng thời gian này nhanh chóng phát triển kỹ thuật của chúng ta, có hy vọng đi trước bọn họ nghiên cứu phát minh thành công.”

Một thanh âm nói, nghe tới là đang đè nặng giọng nói.

“Ừm, còn có khác sao?”

Thanh âm này có chút quen thuộc.

“Bất quá có một chút đáng giá chú ý, gần đây bộ môn nghiên cứu phát minh mới tới một cái nghiên cứu viên 18 tuổi, bọn họ đều đang nói hắn là thiên tài, chẳng qua tin tức người này trước mắt chúng ta còn ở điều tra giữa, muốn tôi xem a, đây là một cái cờ hiệu, những cái đó lý luận kinh nghiệm phong phú 50-60 lão thái lão nhân đều giải quyết không được nan đề, làm một cái 18 tuổi tới liền hữu dụng? Cậu muốn nói 25 tôi còn tin.”

“Vẫn là muốn nhiều chú ý, biết người biết ta. Gần đây nghiên cứu của chúng ta thế nào? Vẫn là vô pháp thao tác sao?”

“Đúng vậy, bất quá gần đây chúng ta lại điều phối thuốc thử mới, đem kích thích tố dị hình loại pha loãng hơn nữa kiểu mới cải tiến ước số, trước mắt tiểu thí xác suất thành công 100%, chẳng qua…”

“Chẳng qua cái gì?”

“Bất quá ‘ vũ khí ’ đã không có, lần trước toàn bộ đều thất bại, cho nên hiện tại thiếu ‘ vũ khí ’ thích hợp tới tiến hành bước tiếp theo thí nghiệm.”

“Ừm… Cậu vừa rồi nói thực nghiệm xác suất thành công 100% phải không?”

“Tiểu thí là cái dạng này, bất quá vạn sự không có tuyệt đối, nhưng ít ra lần này tôi có tám phần nắm chắc có thể thành công.”

“Hảo, ‘ vũ khí ’ ta tới nghĩ cách… Bất quá hắn như thế nào còn không có tỉnh? Đều ba ngày.”

“Loại tình huống này chúng ta cũng là lần đầu tiên thấy, trước kia cấp A giống nhau cách thiên liền tỉnh… Nhưng số liệu này đều bình thường, không có thất bại a?”

Kỷ Diệu Minh động hạ đầu ngón tay.

Ngay sau đó chậm rãi mở mắt ra.

“Ai! Tỉnh!” Một vị mang theo mắt kính khóe mắt xả ra vài đạo nếp nhăn người cười thò qua tới, “Trung tướng cậu nói xảo bất xảo? Không hổ là con trai Kỷ gia!” Ngay sau đó hắn lại đây lại là sờ lại là nghe làm kiểm tra đơn giản, cùng Kỷ Độ Phong vẻ mặt nghiêm túc phía sau nói không có gì đáng ngại.

“Diệu Minh cảm ơn Luân Nặc viện trưởng.”

Kỷ Diệu Minh vô tâm tư nói với ông ta lời nói, bởi vì anh hiện tại trong thân thể mặt buồn đến muốn chết, lại nhiệt lại táo, như là thở không nổi, hơn nữa cả người đổ mồ hôi, anh có loại muốn hô to xúc động không thể nói tới.

“Đều cút.” Thanh âm không lớn lại cũng đủ lạnh.

Mặt Kỷ Độ Phong một chút liền kéo xuống tới.

Viện trưởng lau mồ hôi tiếp cái đồng hồ báo thức nói nghiên cứu ra điểm vấn đề nhỏ mau chân đến xem, sau đó liền mã bất đình đề ôm hắn một đống số liệu đóng cửa chạy lấy người.

“Kỷ Diệu Minh.” Kỷ Độ Phong cũng lạnh như băng, “Mày cũng không nghĩ không có tao mày liền đã chết!”

Kỷ Diệu Minh nhìn thẳng ông ta, mặt nạ dưỡng khí ngoài miệng cũng bởi vì hô hấp không ngừng sương mù trắng: “Không phải ngươi, tôi cũng sẽ không nằm ở chỗ này.”

“Tao không cùng mày cãi.” Kỷ Độ Phong vung tay lên xoay người, “Tao còn phải mở họp, một lát tao phái người lại đây chiếu cố mày, mày tháng này liền thành thành thật thật đãi ở chỗ này nơi nào đều không được đi!”

“Mau cút.”

Đáp lại ông ta chính là tiếng vang mạnh mẽ đóng cửa.

Kỷ Diệu Minh nhắm mắt lại.

Kỷ Độ Phong vẫn luôn không muốn thừa nhận gien anh xảy ra vấn đề.

Ở anh ba tuổi thời điểm ông ta liền vận dụng quan hệ của ông ta tự mình tra xét gien, vốn dĩ nghĩ trước tiên chúc mừng người cầm quyền Alpha ưu tú tương lai của Kỷ gia.

Nhưng là kết quả ra tới ông ta trợn tròn mắt.

Báo cáo đơn thượng nói là Beta.

Beta như thế nào ở Kỷ gia sống sót? Rốt cuộc Kỷ Độ Phong là một cái liền Omega đều chán ghét người, ông ta chỉ cần Alpha, chỉ có Alpha mới có quyền lực tuyệt đối.

Cho nên Kỷ Độ Phong tâm sinh một kế.

Anh tám tuổi bị Kỷ Độ Phong ném vào trung tâm huấn luyện lớn nhất toàn liên minh, cũng chính là sân huấn luyện nhà Giản Hữu An kia huấn luyện, mới đầu nói là muốn rèn luyện thân thể, bắt đầu anh thực bài xích, bởi vì sân huấn luyện có cái so với anh còn lợi hại hài tử, lại còn có so với anh nhỏ, so sánh dưới anh thực bổn (ngu ngốc).

Loại người có chút thành tựu này thích nhất dương dương tự đắc (tự đắc), đôi mắt lớn lên ở trên đỉnh đầu.

Dưới sự bức bách cưỡng chế của Kỷ Độ Phong, anh vẫn là đi một tuần. Nhưng là phát hiện cái tiểu hài tử làn da trắng trắng này không có chính mình tưởng như vậy không tốt, ngược lại đôi khi sẽ khen anh luyện được hảo.

Một cái người thương thương hồng tâm lại nói anh một cái thân thể tàn phế luyện được hảo, Kỷ Diệu Minh rất muốn phản sặc vài câu, nhưng là nhìn đến biểu tình người nọ sau anh liền từ bỏ.

Bởi vì giơ lên mặt thực chân thành, tươi cười cũng rất có chừng mực cảm.

Anh nhớ kỹ tên người kia, Ôn Khải, cùng với một cái khác nhảy nhót lung tung không phải ngủ chính là ăn Giản đại thiếu gia đồng kỳ.

Tự kia lúc sau chạy sân huấn luyện là thời điểm vui sướng nhất trong một ngày của anh, thẳng đến có thiên Kỷ Độ Phong đem anh đưa tới một cái địa phương chuyên chở rất nhiều dụng cụ đại hình tinh vi, anh bị an bài ngồi ở trên ghế, đối diện người cười tủm tỉm.

“Đừng sợ, chỉ cần ngủ một giấc lên thì tốt rồi.”

Nhưng này vừa đi chính là bảy năm, anh cũng không biết ở chỗ này ngủ qua đi bao nhiêu lần.

Kỷ Độ Phong muốn đem anh chế tạo thành Alpha cấp A.

Lần đầu tiên biết chuyện này thời điểm anh cùng Kỷ Độ Phong cãi nhau một trận lớn hơn nữa cầm súng của ông ta ở trên đùi ông ta khai hai cái động, một cái là bởi vì đối anh làm sự, một cái khác là bởi vì đã biết người này trước mắt đối mẫu thân anh bất trung.

Kỷ Độ Phong ở trên giường nằm hai tháng, anh còn lại là bị mang đi giáo dục hai tháng.

Có thể là tuổi lớn lên, chủ yếu là anh, Kỷ Độ Phong cũng biết cứng không được, vì thế cùng anh nói điều kiện, cụ thể nói cái gì anh hiện tại sớm nhớ không rõ, đại khái chính là chỉ cần đi trung tâm giám sát, cái gì yêu cầu đều đáp ứng.

Chính yếu chính là truyền thuyết Kỷ Độ Phong nói đồ vật dừng lại sẽ chết.

Vì thế anh yêu cầu ông ta đương cái hảo trượng phu, cấp Kỷ Duyệt cái hảo thơ ấu……

Đốc đốc đốc ——

Thanh âm không lớn không nhỏ thanh âm truyền đến, Kỷ Diệu Minh nhíu mày theo bản năng hướng cửa nhìn lại, phát hiện không có bất luận kẻ nào, hơn nữa thanh âm giống như cũng không phải từ nơi đó truyền đến. Không đợi tự hỏi, ngay sau đó giây tiếp theo “” —— một tiếng, Kỷ Diệu Minh cổ hướng tả ninh, trong tầm mắt thình lình xuất hiện nửa cái thân mình!

“Ai u Ôn Khải cậu dùng điểm sức! Mông tôi bị kẹt!”

“Cậu có thể hay không hảo hảo luyện luyện?” Ngoài cửa sổ cũng truyền đến một cái rầu rĩ thanh âm, “Cậu có biết hay không cậu trầm đến muốn chết?”

Dứt lời Giản Hữu An chế trụ cửa sổ đột nhiên đi về phía trước một chen rớt trên mặt đất một lăn, ngay sau đó mặt sau một đôi tay trắng tinh leo lên tới, không cần tốn nhiều sức một chống vững vàng nhảy vào phòng tới.

Kỷ Diệu Minh nhìn hai người trước mắt tro bụi phác phác lại tươi cười đầy mặt mắt tối sầm.

“Kỷ Diệu Minh cậu không cần chết a!!!” Giản Hữu An linh bức khởi tay bò đến trên người anh liền bắt đầu gào, anh phi thường ghét bỏ xoay hai hạ thân tử, nề hà trên người dụng cụ thiết bị quá nhiều chỉ có thể bị bắt tiếp thu cái ôm nhiệt tình quá mức này.

Giản Hữu An gào đủ rồi, ngồi dậy dùng tay xoa nước mắt: “Cũng không biết cậu bệnh đến như vậy trọng, đồ chó, trước kia như thế nào đều không cùng chúng tôi nói, còn có bắt hay không chúng tôi đương huynh đệ?”

Kỷ Diệu Minh thở dài, hướng Ôn Khải qua đi, đã làm tốt đồng dạng bị gắt gao ôm một chút chuẩn bị, nào biết Ôn Khải từ phía sau lấy ra một cái không biết từ đâu tới đây đến rổ quả đặt ở đầu giường anh.

“Nhanh lên khỏe lên.”

Kỷ Diệu Minh nhìn chằm chằm cậu ta không hé răng: “……”

Ôn Khải thấy Kỷ Diệu Minh đang xem cậu ta, mất tự nhiên cào cào xương quai xanh, rồi sau đó đột nhiên nói: “A nha chúng ta vẫn là đi thôi, cậu hảo hảo nghỉ ngơi, chúng ta chỉ nghĩ đến nhìn xem cậu thế nào.”

Giản Hữu An không làm, ôm chân giường không buông tay: “A a a tôi muốn cùng hảo huynh đệ tôi nhiều ngốc một hồi, cậu có biết hay không chúng tôi hai cái có bao nhiêu lo lắng? Cậu bị đưa tới ngày đó Ôn Khải đều trộm khóc!”

“Cậu đừng lắm miệng!”

Kỷ Diệu Minh trong lòng một giật mình, hướng người vừa túm đi cũng không được ở lại cũng không xong xem, rốt cuộc rảnh rỗi nói câu lời nói đầu tiên sau khi hai người này tới: “Thật vậy chăng?”

Ôn Khải điên cuồng lắc đầu.

“Đừng nghe cậu ta nói bừa, tôi đó là chạy tới trên đường quá nóng nảy, gió thổi bệnh mắt hột.”

Kỷ Diệu Minh nhếch miệng cười khẽ.

Lại nói: “Yến hội mùa hè, tôi muốn đi.”

Nghe xong hai người kinh ngạc, Ôn Khải càng là cấp: “Cậu đều hình dáng này còn đi cái gì yến hội a?” Ngay sau đó lại bổ sung, “Tôi đều tính toán cùng phụ thân tôi biên một cái lý do nói cậu có việc đi không được.”

Kỷ Diệu Minh yên lặng nhìn cậu ta ba giây đồng hồ sau, thu hồi ánh mắt ngay sau đó lông mi xuống phía dưới hạp, thanh âm thông qua mặt nạ dưỡng khí rầu rĩ truyền ra: “Nga, bởi vì tôi bị bệnh, cho nên không cùng tôi cùng nhau chơi.”

Ôn Khải: “?”

“A a a —— cậu không thể như vậy a!!” Giản Hữu An lại gào, chẳng qua lần này nắm chặt ống quần Ôn Khải, “Anh ấy là hảo huynh đệ chúng ta, không thể bởi vì anh ấy có bệnh liền vứt bỏ anh ấy a, Ôn Khải tôi như thế nào không biết cậu là loại người không lương tâm này đâu?”

“Không lương tâm” - Ôn Khải cùng với có bệnh Kỷ Diệu Minh: “……”

Cùng lúc đó một tường chi cách một gian phòng nghiên cứu khác, bên trong dụng cụ mới tinh đều đã chuẩn bị ổn thoả, viện trưởng ngồi ở bàn điều khiển sau chuẩn bị đồ vật, mà Kỷ Độ Phong nghe trong điện thoại sốt ruột.

“Kỷ Độ Phong tôi mặc kệ ông muốn làm gì, tôi muốn gặp con trai tôi, ông nghe được sao?”

“Ta khi nào nói không cho cô thấy nó? Chẳng qua nó còn không có tỉnh, chờ nó tỉnh lại ta trước tiên thông tri cô.”

“Ông nghe một chút ông có buồn cười hay không? Tôi thấy con trai tôi còn cần ông thông tri sao?” Trong điện thoại Thời Duyệt Vi giận nói, “Kỷ Độ Phong đó là con trai ông! Ông lại như thế nào súc sinh tôi đều có thể làm như không thấy, nhưng ông đối với con trai ông đều có thể hạ thủ được ông vẫn là cá nhân sao?”

“Ta đây đều là vì nó hảo!!”

“Hảo cái rắm!” Bên kia điện thoại thần hít một hơi, “…… Nói cho tôi Diệu Minh ở đâu, em gái cũng muốn thấy nó.”

Kỷ Độ Phong nhìn một chút bên ngoài mặt trời lên cao, trầm mặc.

“Nói cho tôi hắn ở đâu a!!!”

“... Trung tâm giám sát Ái Lợi Cẩm.”

back top