Tần Tư Yến phải vào phòng chăm sóc đặc biệt.
Trong thời gian hắn hôn mê nằm viện, trên mạng lại bùng nổ những bức ảnh thân mật của tôi và hắn, các phương tiện truyền thông lớn đều chỉ đích danh hắn là kim chủ sau lưng tôi.
Dư luận ồn ào kéo đến.
Nhưng trước khi Tần thị bị ảnh hưởng, cổ phiếu giảm, hội đồng quản trị đổi người.
Tôi tuyên bố giải nghệ, một mình nhận hết tất cả những tin tức tiêu cực.
Sự tức giận của những người hóng hớt tập trung vào tôi.
Ngày giải tán đội ngũ, anh Lý gần như tức điên.
Anh ấy chất vấn: “Tần Tư Yến rốt cuộc đã cho cậu bao nhiêu tiền, để cậu cam tâm tình nguyện hứng chịu những lời chửi bới đó thay hắn?”
Tôi cười cười: “Nếu là hắn, có đến mức khiến bản thân cũng lâm vào cảnh khó khăn không?”
Hắn rõ ràng là bị người khác tính kế, hơn nữa còn dùng tôi làm mồi nhử.
Trước khi rời khỏi Giang Thành, tôi hẹn Hứa Dật gặp mặt.
“Những bức ảnh thân mật và đội ngũ truyền thông, đều là cậu đứng sau giật dây đúng không?”
Những bức ảnh thân mật thì paparazzi bình thường không thể có được, thời điểm dư luận xuất hiện lại quá trùng hợp.
Cậu ta cười khẩy một tiếng, không phủ nhận.
“Hôm nay Lâm tiên sinh đến đây để chất vấn sao?”
“Không phải.”
Tôi đưa chai nước hoa gỗ tuyết tùng cho cậu ta: “Lúc cần thiết, nó có thể giúp Tần Tư Yến xoa dịu, sau này thì phiền cậu rồi.”
Hứa Dật sững sờ.
“Chỉ có vậy thôi sao?”
“Còn nữa, mặc dù tôi không rõ giữa hai người rốt cuộc là tình huống gì… nhưng tôi nghĩ nếu cậu thực sự yêu hắn, thì không nên lấy công ty mà hắn đã khổ tâm gây dựng bao năm, làm vũ khí để đối phó với ‘tình địch’ tưởng tượng.
“Hy vọng sau này, cậu đừng vì bất kỳ lý do gì mà đ.â.m sau lưng hắn nữa.”