Sau này tôi đã hỏi rất nhiều lần, bệnh của hắn rốt cuộc là khỏi bằng cách nào.
Hắn vẫn luôn không chịu nói chi tiết.
Cho đến một lần họp trực tuyến vào buổi sáng, tôi cố ý nặn mù tạt vào gói đồ ăn sáng của hắn, muốn xem hắn lúng túng.
Hắn lại không biểu cảm mà nuốt xuống.
Tôi đưa sữa có pha muối, hắn cũng không hề nhận ra.
Nụ cười của tôi hoàn toàn cứng lại trên mặt.
Đợi hắn họp xong quay người lại, tôi rùng mình một cái.
“Sao, sao vậy, vợ? Anh hình như không làm gì sai phải không…”
“Vị giác, và khứu giác của anh…” Tôi có chút nghẹn ngào: “Đều bị mất, đúng không?”
Tần Tư Yến chợt nhận ra nhìn vào bánh mì và sữa, cười khổ: “Không phải, vợ sao em ngây thơ thế? Lần sau anh sẽ cho nước tương vào coca của em… Ấy!”
Bị đạp một cái vào chân, hắn nhe răng nhếch mép, đè tôi vào lòng.
Hôn lên tuyến thể của tôi: “Lâm Sơ, anh tự nguyện.”
…
Một ngày nào đó sau này.
Dòng bình luận đã lâu không xuất hiện đột nhiên nhấp nháy:
【Không thể nào, công và tên bia đỡ đạn này bây giờ hạnh phúc thế rồi, mấy người nói thụ sau khi ra tù sẽ quay về ngược công, các người thực sự chắc chắn không?】
【Đúng vậy, Thái tử gia cao lãnh này sắp biến thành nô lệ của vợ rồi, làm sao mà BE được?!】
【Chết tiệt, tôi đã nói hai người họ mới là một đôi mà! Trước đây đám heo tinh chửi Tiểu Lâm, lão tử đ.ấ.m c.h.ế.t bọn mày…】
【Trước đây không dám lên tiếng, bây giờ cuối cùng cũng có thể nói – Chúc cặp đôi nhỏ 99!!】
【xql9999…】
(Hết)