Vệ sĩ thật sự có vấn đề!
Trái tim tôi đột nhiên đập mạnh.
Linh cảm rằng sự thật về tai nạn của tôi sắp được hé lộ.
Trong mắt Phó Hàn Sinh lóe lên một tia kinh ngạc.
Bình tĩnh hỏi: “Anh ta đã đi đâu?”
Trợ lý trả lời: “Theo thông tin đổi vé máy bay, anh ta đang trên đường trở về nước.”
“Tôi biết rồi.”
Sắc mặt Phó Hàn Sinh đột nhiên u ám, nói: “Nhất định là Kiều Hi bảo vệ sĩ đưa cậu ta về nước.”
Anh ấy cúp điện thoại.
Ném điện thoại mạnh xuống bàn như để trút giận.
Quản gia bưng canh giải rượu đi tới, nói: “Có phải thiếu gia Tiểu Hi đã nghe được gì đó, sớm biết cậu sắp đính hôn rồi không?”
“Cứ nghĩ là cậu giấu cậu ấy, nên buồn bã?”
Phó Hàn Sinh trầm ngâm một lát, nhưng lại nói: “Cậu ta biết gì mà buồn? Chẳng qua là sự chiếm hữu bá đạo của một đứa trẻ mà thôi.”
“Cậu ta ngốc như vậy, không thể hiểu được hôn nhân thương mại là gì.”
Thì ra,
Phó Hàn Sinh cũng nghĩ tôi là đồ ngốc.
Tôi đứng trong góc phòng.
Ở một nơi rất xa anh ấy.
Lẳng lặng nghĩ: Tôi rất ngốc.
Nhưng tình yêu của tôi không phải là sự chiếm hữu.
Tôi biết nên yêu một người như thế nào.
Đó là: Nếu anh cần, tôi sẽ cố gắng làm.
Nếu anh cần hôn nhân thương mại, cần kết hôn.
Thì tôi sẽ cố gắng rời xa anh.
Để anh không phải phiền lòng.
Thật ra trước khi ra nước ngoài, tôi quả thực đã nghe được vài lời đồn trong công ty.
Các nhân viên tụm lại với nhau, nhìn tôi với ánh mắt ghét bỏ hoặc thương hại.
Nói: “Xinh đẹp đến mấy thì có tác dụng gì? Làm sao so được với thiên kim nhà giàu…” và “Thái tử gia chơi bời phóng khoáng, hai người cùng lúc cũng có thể xoay xở được…”
Những lời như vậy.
Tôi đều không tin.
Kiên định tin rằng chỉ có những gì Phó Hàn Sinh đích thân nói mới đáng tin.
Kẻ ngốc thì giỏi tin tưởng người mình yêu.
Còn người tự cho là thông minh thì lại giỏi nghi ngờ.
Phó Hàn Sinh không tin tôi.
Cho rằng tôi sẽ phá hỏng hôn sự của anh ấy.
Vậy, anh ấy đối với tôi vẫn là yêu sao?
Lần đầu tiên tôi bắt đầu học cách nghi ngờ.
“Bây giờ tiệc đính hôn đã kết thúc, thiếu gia Tiểu Hi về cũng không sao chứ?”
Quản gia khuyên nhủ: “Thiếu gia cũng đừng giận cậu ấy quá.”
Vẻ mặt Phó Hàn Sinh vẫn nghiêm túc, lạnh lùng nói: “Không được.”
“Trước là từ chối trả lời tin nhắn, cúp điện thoại của tôi, bây giờ lại còn cấu kết với vệ sĩ tự tiện về nước.”
“Lần này nhất định phải cho cậu ta một bài học.”
Anh ấy ra lệnh: “Đi lấy tất cả đồ đạc của Kiều Hi trong phòng ngủ chính, mang ra phòng khách ở tầng hai.”
“Đợi cậu ta về thì nói với cậu ta, học được cách ngoan ngoãn mới được chuyển về sống cùng tôi.”
Người giúp việc hành động rất nhanh.
Tôi đứng một bên, trơ lì nhìn đồ đạc của mình bị dọn đi.
Đột nhiên,
“Xoảng!” một tiếng động lớn.
Hàng nghìn mảnh lego vỡ vụn tung tóe trên sàn nhà.
Là Ngôi nhà ấm áp.
Ngôi nhà ấm áp mà tôi và Phó Hàn Sinh đã cùng nhau ghép trong hàng trăm đêm, vỡ nát.
Những hạt đèn LED dùng để thắp sáng ngôi nhà rơi ra khỏi mối nối.
Rất nhanh trở nên tối tăm.
“A Sinh, giữ cho đèn luôn sáng, được không?”
Khi ghép xong mảnh cuối cùng.
Tôi đã từng hỏi Phó Hàn Sinh như vậy.
Anh ấy nhìn vào mắt tôi.
Hứng thú nói: “Được chứ, giống như chúng ta thật sự sống trong đó vậy.
“Như vậy, sau này anh nhìn thấy đèn sáng, sẽ biết Tiểu Hi đang ở bên cạnh anh.”
…
Sau này,
Sẽ không bao giờ sáng lên nữa.
Người giúp việc vội vã xin lỗi.
Phó Hàn Sinh sững sờ một lát, rộng lượng nói: “Không sao.”
“Đợi cậu ta về, chúng ta lại ghép lại là được.”
Vừa dứt lời, điện thoại reo.
Anh ấy nghe máy, nghe thấy đầu dây bên kia nói: “Xin chào, chúng tôi là cảnh sát nước M.”
“Xin lỗi, chúng tôi vẫn chưa gửi điện thoại đến khách sạn.”
“Vì qua thẩm vấn, kẻ nghiện ma túy mà chúng tôi đã bắt giữ đã khai rằng, hắn đã g.i.ế.c c.h.ế.t chủ nhân của chiếc điện thoại này.”