Thẩm Vi Vũ kéo ta ra phía sau.
Giọng nói mang theo sự đắc ý đặc trưng của vai phản diện, không sợ chết:
「Giang thiếu chủ, lời đã đến nước này, cần gì phải tự chuốc lấy nhục? A Diễn đã chọn ta, từ nay về sau...」
Lời hắn chưa nói xong.
Vì Giang Tẫn đã ra tay.
Chỉ nghe thấy một tiếng "phập" rất trầm.
Một chất lỏng ấm nóng, tanh ngọt.
Đột ngột b.ắ.n lên mặt ta.
Nụ cười của Thẩm Vi Vũ lập tức đông cứng, hắn không thể tin được nhìn xuống ngực.
Ở đó, có thêm một mũi kiếm sắc lẹm.
Tay Giang Tẫn vững vàng đến kinh ngạc, cổ tay khẽ vặn một cái.
Trong cổ họng Thẩm Vi Vũ phát ra tiếng "khò khò" như gió bị rò rỉ.
Thân thể hắn mềm oặt ngã xuống, đôi mắt trợn trừng, c.h.ế.t không nhắm mắt.
Giang Tẫn từ từ rút kiếm về.
Không thèm nhìn t.h.i t.h.ể trên đất, hắn từng bước từng bước đi về phía ta.
Ta cứng đờ tại chỗ, đầu óc trống rỗng.
Hệ thống điên cuồng gào thét:
「Cảnh báo! Cảnh báo! Mô hình hành vi của công chính bất thường! Cốt truyện đang bị lệch nghiêm trọng!」
「Mức độ sụp đổ 35%... 68%... 91%...」
「Cảnh báo! Mất kiểm soát hoàn toàn! Kích hoạt phương án khẩn cấp thất... bại... rè... rè rè...」
Sau tiếng tạp âm chói tai, giọng của hệ thống đột ngột biến mất.
Chỉ còn lại tiếng gió thổi qua rừng phong, và tiếng bước chân Giang Tẫn từng bước đến gần.
Hắn dừng lại trước mặt ta.
Dùng mu bàn tay sạch sẽ, cực kỳ nhẹ nhàng, từng chút một lau đi vết m.á.u trên mặt ta.
Sau đó, mỉm cười vuốt ve gò má ta.
Ép ta phải đối diện với đôi mắt hắn.
「Bây giờ, ngươi có thể chỉ chơi với ta rồi.」