Lục Triệt chặn tôi lại, không cho tôi ra ngoài.
Cậu ta đứng chắn ở cửa, lạnh lùng nhìn Thẩm Vân: "Cậu ấy không tiện, sẽ không đi."
Ngay lúc hai người họ đang đối đầu, đội trưởng đội bóng rổ xuất hiện, phá vỡ thế bế tắc.
"Hai cậu đều ở đây à, hay quá, đi dự tiệc ăn mừng cùng đi." Đội trưởng quay đầu nhìn tôi: "Úc Nhiên cũng đi cùng đi."
Thấy tôi gật đầu, Lục Triệt cũng đành đồng ý.
Đến quán bar, tôi ngồi xuống trước, sau đó có hai người ngồi ở hai bên.
Bên trái là Lục Triệt, bên phải là Thẩm Vân.
Lục Triệt có vẻ lơ đãng, nói rất ít, chỉ uống rượu một mình.
Nhưng mỗi khi tôi nói chuyện với Thẩm Vân, tôi đều cảm nhận được một ánh mắt chính xác rơi trên người tôi.
Trong phòng bao hơi ồn ào, Thẩm Vân cúi đầu ghé sát vào tôi nói chuyện, tiện tay gác cánh tay lên lưng ghế của tôi.
Ngay lập tức, một bàn tay mạnh mẽ vòng qua eo tôi, kéo tôi sang một bên.
Thẩm Vân giơ tay nắm lấy cổ tay phải của tôi, ngước mắt nhìn Lục Triệt: "Anh Lục, như vậy có hơi quá đáng rồi đấy?"
Lục Triệt lạnh lùng nhìn cậu ta: "Có gì thì nói to lên, không ai nói cậu gây mất trật tự đâu."
Người ngồi ở vị trí chính giữa gõ gõ vào bàn, cắt ngang cuộc đối thoại của họ, bắt đầu ra lệnh: "Người mang số 6 và số 3, một người cõng người kia làm mười cái hít đất!"
Tôi lật tấm thẻ trước mặt, số 6.
Người bên cạnh cũng lật tấm thẻ của cậu ta, lắc lư trong tay.
Thẩm Vân lộ ra một nụ cười đắc ý: "Em là số 3, đến đây đi anh."