28 ☪ Được Như Ý Nguyện ◎ Một lần một vạn, một đêm mười lần, tổng cộng mười vạn ◎
Những người không liên quan trong Tàng Thư Các đều đã lui ra ngoài điện, ngoại trừ tiếng chuông gió lay động trên mái hiên, không còn tiếng vang nào khác.
Văn Thịnh hôm nay mặc một thân long bào tơ vàng màu đen, hoa văn phức tạp trên long bào càng tôn thêm vẻ tôn quý của hắn. Hắn khoanh hai tay trước ngực, ung dung dựa vào cạnh cửa, lẳng lặng chờ Vân Chiêu Trần đưa ra lựa chọn, rốt cuộc là đi hay ở.
Đợi gần mười lăm phút, sự kiên nhẫn của Văn Thịnh hoàn toàn tiêu hao hết, hắn tiến lên vài bước, đi đến trước mặt Vân Chiêu Trần, một lần nữa nhấn mạnh ý nghĩ của mình: “Ta sẽ không cưỡng bách ngươi, ngươi có thể đi, cũng có thể ở lại.”
Vân Chiêu Trần nhìn Văn Thịnh chỉ cách mình một bước chân, mím môi.
Văn Thịnh kéo một chiếc ghế gỗ đỏ lại, ngồi xuống trước mặt Vân Chiêu Trần, cả người tản ra uy nghiêm bẩm sinh của bậc thượng vị, dùng ánh mắt mang tính xâm lược cực cao nhìn qua: “Ngươi nghĩ kỹ chưa?”
Khí thế thượng vị giả trên người Văn Thịnh sau khi đăng cơ càng thêm mạnh mẽ, và cũng càng tương tự với kiếp trước. Vân Chiêu Trần lặng lẽ dịch về phía sau, thẳng đến khi lưng chạm vào kệ sách mới dừng lại, hắn do dự mãi, cuối cùng dùng giọng điệu thương lượng nói: “Hôm nay ta đi trước, ngày mai lại đến...”
Văn Thịnh không cho hắn lựa chọn khác, thái độ rất là cứng rắn: “Hôm nay ngươi nếu đi rồi, ta sẽ không bao giờ triệu ngươi vào cung nữa.”
Đồng tử Vân Chiêu Trần hơi chấn động, trên mặt kinh ngạc lại vô thố, Văn Thịnh cư nhiên lại nói ra loại lời này, đây là tính toán muốn buông tha hắn sao?
Cặp chân dài của Văn Thịnh duỗi ra, móc lấy mắt cá chân Vân Chiêu Trần, khiến người vướng ngã, rồi lại đưa tay ra, đỡ người vững vàng, ôm vào lòng nói: “Ngươi muốn đi thì nói, ta lập tức phái người hộ tống ngươi trở về. Từ nay về sau, ngươi an tâm làm thần tử của ngươi.”
Vân Chiêu Trần nằm nghiêng trong lòng ngực Văn Thịnh, hai tay khoanh ngang ngực, cả người như rơi vào động băng, biểu cảm đình trệ, toàn thân cứng đờ. Theo ánh mắt dần dần ảm đạm, một tầng hơi nước chậm rãi ngưng kết trong con ngươi.
Vân Chiêu Trần rũ mắt, muốn che giấu ánh lệ đi, nhưng lại không cẩn thận làm nước mắt chảy ra, giọt lệ không nghe lời mà rơi xuống. Hắn cuống quýt giơ tay, dùng tay áo rộng che lại mặt mình, không cho Văn Thịnh nhìn thấy trò hề của bản thân.
“Sao lại khóc?” Văn Thịnh ghé mặt lên, cách lớp tay áo rộng, hôn lên mặt Vân Chiêu Trần, thở dài: “Ngươi muốn chạy muốn ở lại đều được, ta không ép ngươi.”
Vân Chiêu Trần trốn trong tay áo lặng lẽ rơi lệ, nửa ngày sau, nói bằng giọng nghẹn ngào: “Ngươi không muốn thấy ta, vậy không thấy đi.”
Văn Thịnh bị phản đòn, đầu tiên là sững sờ, tiếp theo dở khóc dở cười: “Ta khi nào nói qua không muốn gặp ngươi?”
Vân Chiêu Trần lau khô nước mắt trên mặt, “Ta đi đây.”
Văn Thịnh dùng hai tay khóa hắn trong lòng, “Hôm nay ta liền không tính toán cho ngươi đi.”
Văn Thịnh rốt cuộc chịu nói thật, hắn nhìn như cho Vân Chiêu Trần hai lựa chọn, trên thực tế căn bản không có cửa để chọn. Vân Chiêu Trần nếu lựa chọn đi, hắn sẽ dùng thủ đoạn cường ngạnh giữ người lại, Vân Chiêu Trần nếu tự nguyện ở lại, vậy là đại hỷ.
Vân Chiêu Trần nghe được Văn Thịnh nói không tính toán thả hắn đi, trong lòng ngược lại trút được gánh nặng, như thể được như ý nguyện. Không sai, hắn được như ý nguyện.
Văn Thịnh chế trụ gáy Vân Chiêu Trần, ấn người vào lòng, thấp giọng nói: “Ở lại đi.”
Nội tâm Vân Chiêu Trần vốn không kháng cự, vì thế ngập ngừng đồng ý: “Ừm...”
Văn Thịnh cũng được như ý nguyện, hắn kích động nhấc cằm Vân Chiêu Trần lên, hôn xuống vững vàng, không tốn chút sức lực nào đã cạy mở khớp hàm, xâm nhập vào khoang miệng mềm mại.
Hệ thống: 【 Tích phân +1, Tích phân +1, +1, +1... 】
“Rầm ——” Hôn đến quá nhập tâm, nhất thời không chú ý, thân thể nghiêng về phía sau, làm đổ chiếc ghế, hai người cùng chiếc ghế ngã xuống đất. Gáy Văn Thịnh va mạnh một cái, mặc dù đau đến nhíu mày, hắn cũng không dừng động tác trên miệng, ấn gáy Vân Chiêu Trần, dùng sức hấp thu nước bọt ngọt ngào.
Vân Chiêu Trần bị hôn đến không còn chút sức lực chống cự, rất nhanh liền mềm thành một vũng xuân thủy không hình dạng, vô lực nằm bò trên người Văn Thịnh, ngay cả sức phản kháng cũng không có, cuối cùng hai mắt trợn ngược, trực tiếp hôn mê.
Văn Thịnh thấy hắn hôn mê, mới đành lòng buông hắn ra, ngang hông bế hắn lên, mang về tẩm cung.
Sau nửa canh giờ, Vân Chiêu Trần rốt cuộc hoãn lại, vừa mở mắt phát hiện mình nằm trên long sàng, đệm giường và rèm trướng đều là màu vàng ấm, vô hình trung lộ ra khí tức kiều diễm lại lưu luyến. Trong điện còn huân đàn hương, độ đậm nhạt thích hợp, bên trong bỏ thêm hương an thần, làm người mơ màng muốn ngủ.
Vân Chiêu Trần bò dậy, mũi chân chấm đất, rồi từ từ vén rèm trướng lên, thấy trong điện không một bóng người. Trong lòng Vân Chiêu Trần có chút bất an khó hiểu, hắn bước xuống giường, chân trần đạp lên gạch ngọc lạnh lẽo, đi về phía ngoài cửa. Vừa bước ra cửa điện, liền đâm vào người Văn Thịnh.
Văn Thịnh thuận thế bế ngang hắn lên, nhìn về phía đôi chân trần truồng của hắn, nhíu mày hỏi: “Giày đều không mặc, ngươi muốn đi đâu?”
Vân Chiêu Trần ngửi được trên người Văn Thịnh có hơi thở lạnh lẽo, suy đoán hắn vừa rồi hẳn là đi tắm, nhẹ nhàng thở ra nói: “Đang muốn đi tìm ngươi.”
Văn Thịnh đặt hắn lên long sàng, ngồi xổm xuống, nâng lên đôi chân trắng nõn như ngọc óng ánh của hắn, lấy khăn lau đi bụi bẩn không tồn tại trên lòng bàn chân cho hắn, vừa làm vừa nói: “Lời đồn trong thành, ngươi có từng nghe qua?”
Vân Chiêu Trần có chút ngơ ngác: “Lời đồn gì?”
Văn Thịnh đứng lên, nâng đầu gối đặt ở thành sập, từ trên cao nhìn xuống Vân Chiêu Trần nói: “Hiện tại cả thành người đều đang nói ta nhỏ, ta tìm người đi tra, kết quả tra ra là chính miệng ngươi nói ra, Vân Chiêu Trần, ta nhỏ sao?”
Vân Chiêu Trần càng ngơ ngác: “............” Hắn nói từ bao giờ!
Văn Thịnh buông rèm trướng xuống, cách ly với bên ngoài, sau đó thân thể cao lớn áp xuống: “Phải làm cho ngươi kiến thức kiến thức mới được.”
Vân Chiêu Trần mặt lộ vẻ kinh hãi, chống ngực Văn Thịnh, cuống quýt giải thích: “Thất Lang... Oan uổng, ta chưa bao giờ nói qua lời đó.”
Văn Thịnh chỉ là trêu hắn chơi thôi, thấy hắn thực sự sợ hãi, liền ngừng động tác, đem mặt vùi vào cổ hắn hít sâu một hơi, “Đừng sợ, ta sẽ không cưỡng bách ngươi.”
Những lời này Văn Thịnh đã nói rất nhiều lần, có thể là bóng ma kiếp trước để lại, vì vậy chỉ cần Vân Chiêu Trần hơi chút chống cự một chút, hắn liền sẽ lập tức dừng lại.
Vân Chiêu Trần thu lại vẻ kinh hãi trên mặt, chủ động hôn một cái lên môi Văn Thịnh.
Hô hấp Văn Thịnh cứng lại, ánh mắt cũng càng thêm thâm thúy, hắn không nói hai lời, bắt lấy mắt cá chân Vân Chiêu Trần.
Văn Thịnh bắt rất chặt, làm Vân Chiêu Trần cảm thấy đau, hắn muốn rút ra, Văn Thịnh lại giữ hắn không buông.
Vân Chiêu Trần không còn giãy giụa nữa, gác đầu lên vai Văn Thịnh, dùng giọng yếu ớt như muỗi kêu nói: “Thất Lang, ngươi không cần nhịn.”
“Ưm!” Vân Chiêu Trần vừa dứt lời, cánh môi đã bị chặn lại.
Văn Thịnh sau khi được cho phép, hắn một khắc cũng nhịn không nổi nữa.
Ngọn nến trong điện đã cháy hơn nửa cây, ngọn lửa lớn bằng hạt đậu bị gió thổi đến lay động không ngừng.
Lúc này đã lập đông, nhiệt độ giảm mạnh, Tiểu Khánh Phong bọc chăn đệm dày cộp, ngồi xổm ngoài điện gác đêm, nghe được động tĩnh kỳ quái truyền ra từ trong điện, hắn đánh bạo nhìn vào trong.
Chỉ thấy rèm trướng màu vàng ấm rung chuyển kịch liệt, giường phát ra tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt...
Tiểu Khánh Phong tự tát mình một cái, lùi về vào trong một góc, xem như không nghe thấy gì.
Động tĩnh trong điện liên tục đến bình minh mới dần dần bình ổn, Vân Chiêu Trần mệt đến ngất đi. Vừa mới nhắm mắt không lâu, tiếng nhắc nhở của hệ thống đánh thức hắn.
Hệ thống: 【 Đinh, chúc mừng đại nhân đạt được mười vạn tích phân! 】
Một lần một vạn tích phân, một đêm mười lần, tổng cộng mười vạn tích phân. Vân Chiêu Trần cả người đều tan thành từng mảnh, thừa dịp Văn Thịnh còn chưa tỉnh, hắn nhanh chóng đổi dược phẩm với hệ thống, tự mình lén lút bôi thuốc cho tốt, sau đó an tâm ngủ.
Văn Thịnh vừa tỉnh lại, liền nghĩ phải bôi thuốc cho hắn, kết quả phát hiện hắn hoàn hảo không hề tổn hao gì, không đỏ cũng không sưng, thậm chí còn phấn nộn hơn trước, lại còn chảy mật.
“Thất Lang, đừng nhìn nữa...” Vân Chiêu Trần thẹn thùng kéo chăn đệm, che đi ánh mắt nóng rực của Văn Thịnh.
“Không đau sao?” Văn Thịnh cảm thấy kỳ quái, rõ ràng đêm qua Vân Chiêu Trần vẫn luôn kêu đau kêu mệt, nhưng một đêm trôi qua, tinh thần còn tốt hơn cả hắn.
“Không đau.” Vân Chiêu Trần bò dậy, nhặt quần áo của mình, từng cái mặc vào, nghĩ thầm, lần sau không thể bôi thuốc sớm như vậy.
Văn Thịnh nghe hắn nói không đau, liền lại dán lên, từ phía sau ôm lấy eo Vân Chiêu Trần: “Lại đến một lần.”
Văn Thịnh tham lam không chán, nếm thế nào cũng không đủ.
Vân Chiêu Trần dùng sức bẻ tay hắn ra, thắt dây lưng lại, nghiêm nét mặt nói: “Chuyện tu tường thành ở biên cảnh, giao cho ta đi làm đi.”
Vân Chiêu Trần hiện tại là thật sự giàu lên rồi, mười vạn tích phân tuy rằng còn chưa đủ để xây tường thành, nhưng lấy tiêu chuẩn một đêm mười lần của Văn Thịnh, tích góp một hai tháng là đủ rồi. Cứ như vậy, có thể tránh được việc hao tài tốn của.
Văn Thịnh tham lam vô độ, cúi đầu cắn thịt cổ sau của Vân Chiêu Trần: “Sao đột nhiên nhắc tới chuyện này, nếu các ngươi đều cảm thấy hao tài tốn của, vậy trước hết gác lại, chờ quốc khố đầy đủ, tu cũng không muộn.”
Vân Chiêu Trần xoay người, đẩy Văn Thịnh ra một chút: “Ta có biện pháp.”
Văn Thịnh hỏi: “Biện pháp gì?”
“Tìm thương nhân giàu có trong thiên hạ mượn bạc, cho bọn hắn một chút lợi tức, chờ đến khi quốc khố đầy đủ sẽ trả lại cho bọn hắn.”
Mượn được bạc, trước hết cầm đi tu tường thành, chờ đến khi tích phân của hắn tích góp đủ rồi sẽ trả lại.
Văn Thịnh gật đầu: “Đây là một hảo biện pháp.”
Biện pháp này thời tiền triều đã có, Vân Chiêu Trần hôm qua sửa sang lại điển tịch, vừa lúc thấy được biện pháp này. Nhưng tiền triều cũng không thực hiện tốt, bởi vì các thương nhân giàu có có điều cố kỵ trong lòng, không dám dùng vàng thật bạc trắng đổi lấy một tờ giấy nợ, cho nên đều không muốn cho vay tiền.
Vân Chiêu Trần nói: “Phải tìm Hộ Bộ thương nghị, nên làm thế nào để thực thi biện pháp này.”
“Biện pháp không tồi, nhưng trong triều không có người làm việc thay chúng ta, chỉ sợ rất khó chứng thực, trước hết cần diệt trừ Thái tử đảng.” Văn Thịnh muốn diệt trừ Thái tử đảng, rồi nhân cơ hội đề bạt những người có thể phục vụ cho hắn.
Vân Chiêu Trần suy tư một lát: “Cứ bắt đầu từ Lý Chính đi, hắn thân là Lại Bộ Khảo Công Tư Lang Trung, làm việc thiên vị gian lận, nhiều năm qua lợi dụng chức vụ tiện lợi, cài cắm không ít người một lòng đi theo Thái tử vào triều. Lấy hắn ra giết gà dọa khỉ, thích hợp nhất.”
Văn Thịnh nghiêm túc lắng nghe: “Ừm.”
“Không chỉ tu tường thành, còn phải tu đê đập, đào lạch nước. Mỗi năm vừa đến lũ lụt định kỳ, bá tánh quanh Hoàng Hà liền phải gặp tai ương, vấn đề này cũng cần giải quyết.”
“Những điều ngươi nói này đều cần bạc.”
“Đúng vậy, ta phải nỗ lực.” Vân Chiêu Trần cần phải nỗ lực thị tẩm, tranh thủ sớm ngày tích góp đủ tích phân.