Khởi Bẩm Bệ Hạ, Vi Thần Hoài Long Chủng

Chap 3

3. ☪ Ý thức bản thân thức tỉnh

 

◎ Cỗ máy đóng cọc vô tình ◎

Văn Thịnh che lại lồng ngực vẫn còn đang rung động, trên mặt lộ ra một vẻ cuồng nhiệt chưa từng có, nhưng sự cuồng nhiệt này vụt qua rất nhanh, đến mức người khác không kịp nắm bắt.

Văn Thịnh kìm nén cảm xúc, phân phó: “Ôn bá, ông đi tra xem Vân Chiêu Trần này là ai, quê quán, tuổi tác, đã thành gia chưa, đều phải tra cho rõ.”

Ôn bá lập tức đi hỏi thăm, không lâu sau đã quay về bẩm báo: “Bẩm điện hạ, Vân Chiêu Trần đó xuất thân hàn môn, hai mươi tuổi, quê ở Giang Nam, chưa thành gia. Hắn đỗ trạng nguyên năm Kiến Hưng thứ mười lăm, trước kia làm Huyện lệnh Khang Châu, tháng trước mới được điều về kinh, nhậm chức Lang trung Ngu Bộ của Công Bộ. Vị Lang trung Ngu Bộ này vừa vào triều đã đắc tội Thái tử, mấy ngày trước trong tiệc sinh nhật Thái tử, hắn ngay cả lễ cũng không đến tặng, phía Thái tử đang rất bất mãn về hắn.”

Một đoạn dài như vậy, Văn Thịnh chỉ nhớ kỹ bốn chữ: “Chưa thành gia.”

Đinh, giá trị rung động +10%, giá trị dục vọng +10%.

Vân Chiêu Trần vừa về đến phủ đã nhận được thông báo từ hệ thống. Hắn không hiểu giá trị dục vọng là gì.

Hệ thống giải thích: 【 Khi giá trị dục vọng đạt 100%, vai chính công sẽ biến thành một cỗ máy đóng cọc vô tình.

Là người cổ đại, Vân Chiêu Trần không thể hiểu được "máy đóng cọc" mà hệ thống nói là gì, nhưng hắn đại khái có thể đoán được ý nghĩa. Hắn thầm nghĩ, còn chưa gặp mặt mà giá trị rung động đã tăng, nếu mà gặp mặt thì…

Vân Chiêu Trần nhớ lại kiếp trước lần đầu Văn Thịnh gặp hắn, đã đẩy hắn vào cửa, nhìn chằm chằm cơ thể hắn một cách đầy mạnh mẽ, sau đó càng liên tiếp buông lời trêu ghẹo hắn giữa chốn đông người.

Vân Chiêu Trần lúc này nhớ lại những hành vi tồi tệ của Văn Thịnh, lòng lại tĩnh lặng như giếng cổ, không một chút hận ý. Bởi vì hắn biết Văn Thịnh bị chi phối bởi cốt truyện và thiết lập của sách. Giống như hệ thống đã nói trước đó, sự tồn tại của Văn Thịnh chính là để “xơi” hắn, một sự tồn tại không có chút giá trị nào.

Hệ thống lại đột ngột thông báo: 【 Đinh, độ thức tỉnh ý thức nhân vật bản thân +20%, độ tự do +20%.

Vân Chiêu Trần bỏ qua thông báo của hệ thống, trở về phòng thay quần áo, khoác lên công phục để đến Ngu Bộ Tư làm việc. Hắn đã xin nghỉ ba ngày, tích tụ không ít công việc, nhưng phần lớn đều là việc vặt, xử lý khá dễ dàng.

Viên ngoại lang Ngu Bộ là Triệu Tứ, sau khi xử lý xong việc của mình, nhiệt tình mời Vân Chiêu Trần đến Túy Noãn Lâu uống rượu. “Túy Noãn Lâu có một nhóm Hồ Cơ mới đến, điệu Phi Thiên vũ của họ ảo diệu như tiên nữ bước ra từ bích họa. Bỏ lỡ hôm nay là phải chờ thêm một tháng mới thấy được đấy. Ta nghe nói Thái tử cũng sẽ đến, đây là một cơ hội rất tốt.”

Vân Chiêu Trần không muốn gia nhập phe Thái tử, nhưng đồng thời cũng không muốn đắc tội với hắn. Mấy ngày trước hắn không đến dự tiệc sinh nhật của Thái tử, chắc chắn Thái tử đang bất mãn. Hôm nay nhân cơ hội này, hắn sẽ đi để xin lỗi.

Vân Chiêu Trần về phủ tắm rửa thay đồ, khoác lên một bộ thường phục màu hoa hạnh, thắt lưng điểm xuyết bằng một miếng ngọc bội. Tóc nửa buông nửa buộc, hai lọn mái mềm mại buông xuống bên má. Trang phục này không có nhiều điểm nhấn, nhưng lại làm nổi bật vẻ thanh nhã, thoát tục của hắn. Nốt ruồi son ở đuôi mắt càng thêm hoàn hảo, mang đến cho ngũ quan thanh lãnh của hắn vài phần diễm lệ, đẹp đến nao lòng.

Vân Chiêu Trần vừa xuất hiện ở Túy Noãn Lâu, tất cả mọi người xung quanh đều dời ánh mắt về phía hắn.

Triệu Tứ trêu ghẹo: “Vân huynh còn thu hút hơn cả tiên tử Phi Thiên vũ kia.”

Vân Chiêu Trần mở quạt xếp trong tay ra, nửa che khuôn mặt, thong dong đáp lại: “Chỉ là một cái túi da thôi, sau khi chết đều hóa thành bạch cốt, có gì đáng xem đâu.”

Triệu Tứ phản bác: “Nói thế là sai rồi, tuy đều là túi da, nhưng túi da đẹp thì lại là một cảnh tượng đẹp mắt, làm vui lòng người.”

Ngồi trong nhã gian, Thái tử chú ý tới Vân Chiêu Trần ở dưới lầu. Hắn phất tay ra hiệu cho tùy tùng mời người lên.

“Thái tử điện hạ có lời mời, xin mời đi theo tiểu nhân lên lầu.” Tùy tùng đi phía trước dẫn đường.

Vân Chiêu Trần và Triệu Tứ theo sau, bước vào nhã gian. Cả hai cùng quỳ xuống hành lễ: “Thần bái kiến Thái tử điện hạ.”

Thái tử Văn Môn đích thân tiến lên đỡ Vân Chiêu Trần dậy: “Nghe nói Lang trung Ngu Bộ mấy ngày nay ôm bệnh ở nhà, hôm nay nhìn khí sắc hồng hào, không giống như là vừa ốm dậy.”

Thái tử muốn nghe Vân Chiêu Trần giải thích vì sao không đến tiệc sinh nhật.

Thái tử đã hỏi thế, Vân Chiêu Trần tự nhiên không cần vòng vo nữa, trả lời: “Thần hạ mắc bệnh kín, mỗi tháng đều tái phát. Tiệc sinh nhật của điện hạ, thần hạ vốn định đích thân đến tặng lễ, nhưng đột nhiên phát bệnh, chỉ đành trở về phủ. Nếu đã khiến điện hạ không vui, thần có tội, xin điện hạ trách phạt.”

Tay Văn Môn vẫn còn đỡ cánh tay Vân Chiêu Trần không buông ra, tư thế hai người trông như đang ôm nhau.

Vân Chiêu Trần khẽ tránh một chút, nhưng không thoát ra được.

Văn Môn cố ý xích lại gần nửa bước, ánh mắt nhìn chằm chằm Vân Chiêu Trần, hỏi: “Bệnh kín gì vậy?”

Vân Chiêu Trần dứt khoát thoát ra, lùi lại hai bước, rồi quỳ xuống thỉnh tội: “Đã là bệnh kín, tự nhiên không tiện tiết lộ ra ngoài. Điện hạ nếu muốn trách phạt, thần hạ cam tâm chịu phạt.”

Văn Môn xoay người cầm lấy chén vàng, rót đầy rượu mạnh rồi đưa cho Vân Chiêu Trần: “Vậy bản cung phạt ngươi uống cạn chén rượu này.”

Loại rượu này mạnh hơn rượu bình thường rất nhiều, nửa chén cũng đủ làm người ta say gục, cả chén thì e rằng rất nhanh sẽ bất tỉnh nhân sự.

Vân Chiêu Trần rất dứt khoát, nâng chén vàng lên, một hơi uống cạn. Rượu mạnh theo cổ họng chảy xuống bụng, đi đến đâu cũng tạo ra cảm giác bỏng rát. Không lâu sau, làn da trắng nõn như tuyết của Vân Chiêu Trần đã ửng hồng, hòa cùng sắc áo hoa hạnh, như một đóa hoa đang nở rộ đến cực thịnh. Tất cả mọi người có mặt đều sững sờ, họ thậm chí còn có thể ngửi thấy mùi hương hoa thoang thoảng.

Vân Chiêu Trần bị rượu mạnh sặc, ho sặc sụa hai tiếng. Ho xong, hắn chống hai tay xuống đất, muốn đứng dậy nhưng không làm sao đứng nổi.

Đinh, kích hoạt thiết lập "tuyệt sắc vưu vật", nhận được sự ưu ái của Thái tử.

“Hả?” Vân Chiêu Trần cảm thấy khó hiểu. Kiếp trước, hắn dựa vào tài hoa để được Thái tử trọng dụng, nhưng bây giờ hắn chẳng làm gì cả lại được Thái tử để mắt.

Văn Môn đưa tay ra trước mặt Vân Chiêu Trần, muốn đỡ hắn dậy.

Vân Chiêu Trần đẩy tay Thái tử ra, tự mình gắng gượng đứng dậy. Hắn giờ mới biết Thái tử căn bản không phải nhìn trúng tài hoa của hắn, mà là vẻ ngoài của hắn. Kiếp trước, hắn đã lầm.

“Thần hạ xin cáo lui.” Vân Chiêu Trần hành lễ xong, xoay người rời đi.

Vân Chiêu Trần rời khỏi Túy Noãn Lâu, nôn hết rượu ra ven đường. Sau khi nôn, đầu óc không còn choáng váng nữa, nhưng vẫn còn hơi say.

Vân Chiêu Trần ngồi lên xe ngựa, chuẩn bị về phủ. Khi đi qua khu nhà của Thất hoàng tử, hắn ra lệnh cho Lưu bá dừng xe, sau đó bước lên gõ cửa.

Cửa mở, Ôn bá lần này không hỏi gì nhiều, trực tiếp mời Vân Chiêu Trần vào nhà: “Đại nhân, mời vào.”

Vân Chiêu Trần bước vào sân, nhìn xung quanh. Tòa nhà này bên ngoài trông rách nát, nhưng bên trong lại được dọn dẹp khá tốt.

“Mời.” Ôn bá khom người ra hiệu.

Vân Chiêu Trần tiếp tục đi vào trong, xuyên qua một vòm cửa, tiến vào hậu viện. Văn Thịnh đang ngồi trên xe lăn gỗ quay lưng lại với họ, ánh trăng trong vắt chiếu lên vai hắn, trông có vẻ cô đơn hiu quạnh.

Mẹ ruột của Văn Thịnh là một nô tì thấp kém nhất trong cung, đến chết cũng không có được danh phận. Khi mang thai Văn Thịnh, bà đã phải chịu đủ mọi đày đọa, suýt nữa thì "một thi hai mạng". Khó khăn lắm mới sinh được con trai, cứ ngỡ có thể "mẫu bằng tử quý", nhưng kết quả đứa con sinh ra lại mắc tật ở chân, không được hoàng đế ưa thích. Chưa đầy hai tuổi đã bị vứt ra khỏi cung.

Nếu không có đại thần can ngăn, hoàng đế chắc chắn sẽ xử tử cả Văn Thịnh lẫn mẹ ruột của hắn. Kết cục cuối cùng là, Văn Thịnh sống sót, ở tại căn nhà nát ngoài cung, đến tiền mua thuốc chữa bệnh cũng không có. Còn mẹ ruột hắn bị hạ lệnh xử tử, đến chết vẫn chỉ là một nô tì thấp kém.

Vì gặp phải quá nhiều bất công, Văn Thịnh từ nhỏ đã có tính cách u uất vặn vẹo. Cách hắn yêu Vân Chiêu Trần chính là chiếm hữu điên cuồng, trút giận hết mình. Mặc dù hắn biết làm như vậy là sai, nhưng hắn không thể khống chế được bản thân.

Ôn bá tiến lên, xoay chiếc xe lăn gỗ của Văn Thịnh lại.

Đây là lần đầu tiên Văn Thịnh và Vân Chiêu Trần gặp mặt, sớm hơn một năm so với kiếp trước.

Vân Chiêu Trần và Văn Thịnh nhìn nhau từ xa. Hệ thống trong đầu hắn điên cuồng thông báo: 【 Giá trị rung động +100%, giá trị dục vọng +100%, giá trị chiếm hữu 100%, giá trị mị lực 100%...

Các loại chỉ số lung tung rối loạn đều tăng lên kịch trần, thực sự quá điên cuồng.

Sau khi báo hết các chỉ số, hệ thống lại thông báo một lần nữa: 【 Đinh, dữ liệu xuất hiện bất thường, đang kiểm tra lại... Giá trị rung động 5%, giá trị dục vọng 5%, giá trị chiếm hữu 5%...

Vân Chiêu Trần nhướng mày, sao lại thấp hơn cả trước khi gặp mặt? Hắn lén hỏi hệ thống: “Chuyện gì vậy?”

Hệ thống trả lời: 【 Đã kiểm tra được vai chính công đã thức tỉnh ý thức bản thân.

Văn Thịnh cũng có ý thức bản thân, điều đó có nghĩa là hắn sẽ không còn bị ảnh hưởng bởi thiết lập của nguyên tác nữa. Tình yêu hắn dành cho Vân Chiêu Trần cũng không còn mãnh liệt như trong sách.

Vân Chiêu Trần không biết nên cảm thấy may mắn hay thất vọng. Tóm lại, trong lòng hắn trống rỗng, như thể vừa mất đi một thứ vô cùng quan trọng.

Văn Thịnh ngồi trên chiếc xe lăn gỗ được chế tạo riêng, nhìn Vân Chiêu Trần đang ngẩn người, hỏi: “Lang trung Ngu Bộ đến bái phỏng vì chuyện gì?”

Trong nguyên tác, Văn Thịnh được thiết lập rất hoàn hảo, vì thế cho dù giờ phút này hắn chân tàn tật, toàn thân toát ra vẻ bệnh tật, cũng khó che giấu được ngoại hình nổi bật của mình. Những người khác đứng trước mặt hắn đều phải cảm thấy xấu hổ.

Vân Chiêu Trần chưa bao giờ thấy Văn Thịnh trong dáng vẻ đứng đắn như hôm nay. Hắn cũng không mất đi sự điềm tĩnh, cung kính chào: “Thần hạ bái kiến Thất hoàng tử điện hạ.”

Văn Thịnh khẽ nhếch khóe môi nhợt nhạt, cười nói: “Ngươi là người đầu tiên coi ta là hoàng tử.”

Những người không coi Văn Thịnh là hoàng tử, sau này đều sẽ chết. Vân Chiêu Trần đương nhiên phải cung kính.

Huống hồ, Văn Thịnh hiện tại đã thức tỉnh ý thức bản thân, giá trị rung động dành cho hắn chỉ có 5%. Nếu chọc giận Văn Thịnh, e rằng sau này chết thế nào cũng không biết.

Trong lòng Vân Chiêu Trần trống rỗng không rõ lý do. Hắn không muốn ở lại lâu, liền tùy tiện tìm một cái cớ để rời đi: “Thần đi qua đây, nghe nói điện hạ ở đây, nên đến bái phỏng. Đã làm phiền, mong điện hạ thứ lỗi.”

Văn Thịnh không có ý định để hắn đi: “Đã đến rồi thì ngồi xuống nói chuyện một chút đi.”

Đinh, giá trị rung động +1%.

Vân Chiêu Trần: “……” Chỉ tăng 1%, keo kiệt vậy sao.

Vân Chiêu Trần muốn biết Văn Thịnh có giá trị rung động với người khác không, liền hỏi hệ thống.

Hệ thống đáp: 【 Có giá trị hảo cảm. Vai chính công có giá trị hảo cảm với Ôn bá là 50%, với ký chủ là 5%.

Lòng Vân Chiêu Trần ngũ vị tạp trần: “……” Sớm biết đã không hỏi.

Vân Chiêu Trần lại lần nữa chắp tay thi lễ: “Đêm đã khuya, thần hạ không dám làm phiền thêm.”

back top