Khởi Bẩm Bệ Hạ, Vi Thần Hoài Long Chủng

Chap 30

30 ☪ Có Gì Ý Đồ ◎ Hôm nay sao lại chủ động như vậy? ◎

Có lẽ là do trong phòng càng ấm áp, Vân Chiêu Trần từ khoảnh khắc bước vào cửa, mặt đã nóng rát lên. Khi bò dậy từ mặt đất, hai chân không tự giác mềm nhũn, suýt chút nữa lại ngã trở lại. Hắn cố gắng tỏ vẻ bình tĩnh mà đi đến bên cạnh Văn Thịnh.

Văn Thịnh đã sớm nhịn không được, một tay kéo hắn lên đùi, thuận tay cởi bỏ chiếc áo choàng dày trên người hắn, ném xuống đất. Vừa định mở miệng nói hai câu tán tỉnh, lại bị cảnh xuân trước mắt làm cho kinh ngạc.

Trên người Vân Chiêu Trần chỉ mặc một kiện vân sam hồng nhạt mỏng manh và trong suốt, bên hông dùng một sợi dải lụa nhẹ nhàng buộc lại, siết ra đường eo thon gọn, hướng vào bên trong. Phía dưới không có bất cứ che đậy nào, ngọc khí (cơ thể) xinh đẹp và sạch sẽ cùng đôi chân thon dài thẳng tắp, dưới ánh nến màu vàng ấm vẫn hiện lên sắc trắng lạnh lẽo, chất cảm giống như đồ sứ thượng hạng. Mỗi một chỗ đều được tạo hình vừa vặn đúng mức, vừa có vẻ thanh tuấn của nam tử, lại không mất đi sự nhu mị của nữ tử. Một vưu vật tuyệt sắc như vậy thế gian khó tìm được người thứ hai.

Văn Thịnh điên cuồng nuốt nước bọt, ánh mắt dính chặt trên người Vân Chiêu Trần, kéo cũng không xuống.

Vân Chiêu Trần e lệ, cuộn hai chân lên, che lại một chút cảnh xuân, đồng thời dùng lòng bàn tay che đi đôi mắt Văn Thịnh.

Văn Thịnh nâng bàn tay to gân cốt nổi bật lên, đột nhiên nắm lấy cổ tay hắn, mạnh mẽ kéo tay hắn ra, giận dữ nói: “Nếu cảm lạnh, ta không tha cho ngươi!”

Mặc có chút xíu như vậy, còn đi lại bên ngoài, nếu để người khác thấy... Văn Thịnh chỉ cần nghĩ đến thôi đã tức giận vô cùng.

Vân Chiêu Trần rút cổ tay mình ra, giãy giụa đứng dậy: “Ta đi mặc quần áo.”

Văn Thịnh ôm lấy eo hắn, kéo trở lại vào lòng, sau đó kéo áo ngoài của chính mình ra, quấn hắn thật chặt, tiếp theo gọi Tiểu Khánh Phong vào thêm than.

Thêm nhiều chậu than, trong phòng càng thêm ấm áp, không cảm nhận được chút hàn ý nào.

Vân Chiêu Trần vươn hai tay, ôm lấy cổ Văn Thịnh, nghiêng đầu dựa vào hỏi: “Thất Lang, ngươi cùng Hạ Chính bàn chuyện gì?”

Văn Thịnh từ mâm trái cây hái một viên nho thủy tinh, ngậm trong miệng đút qua, nghi hoặc nói: “Hôm nay sao lại chủ động như vậy?”

Sở dĩ chủ động như vậy, là vì hắn muốn nhanh chóng tích góp đủ tích phân, đem tường thành biên cảnh tu sửa lên. Lời này Vân Chiêu Trần không dám nói, nói ra, Văn Thịnh sẽ tức chết mất.

Vân Chiêu Trần cắn viên nho Văn Thịnh đút tới, nhai hai cái, lại đút trả lại. Thừa dịp Văn Thịnh đang ngẩn người, hắn nhanh chóng trở lại vấn đề trước: “Ngươi còn chưa trả lời ta.”

Văn Thịnh nuốt viên nho trong miệng xuống, bàn tay to vừa nhấc, xoay thân thể Vân Chiêu Trần lại, làm hắn quay lưng về phía mình, nằm sấp trên ngự án, lại lấy ra bản nháp thánh chỉ của mình cho hắn xem, “Bàn chuyện phát hành Phiếu trắng.”

Vân Chiêu Trần nằm sấp trên ngự án, thấy thánh chỉ chỉ viết được một nửa liền dừng bút, hắn đoán: “Thượng Thư Lệnh không đồng ý?”

Văn Thịnh cúi người dán sát lại, cách lớp lụa mỏng trong suốt, hôn lên xương bướm xinh đẹp của Vân Chiêu Trần, “Hạ Chính lo lắng có người làm giả, cầm phiếu trắng giả đòi tiền từ triều đình.”

Vân Chiêu Trần nói: “Cái này dễ làm, có thể dùng số hiệu đặc biệt để phân chia, đem số hiệu chia làm hai phần, hai bên giữ lại mỗi bên một phần, số hiệu hoàn toàn đối khớp mới có thể thực hiện. Quan viên viết số hiệu cũng phải tách ra, không thể để bọn họ thông đồng với nhau. Cứ như vậy, có thể hoàn toàn tránh được khả năng làm giả.”

Vân Chiêu Trần suy nghĩ cực kỳ chu toàn, Văn Thịnh gật đầu: “Ừm.”

Vân Chiêu Trần cầm lấy bút son, tự tiện nâng bút trên thánh chỉ: “Trước hết thả ra mười tấm Phiếu trắng thử nghiệm, một tấm mệnh giá tương đương mười triệu lượng bạc trắng. Lợi tức không thể quá thấp cũng không thể quá cao, quá thấp, không ai chịu tin, quá cao, triều đình không kham nổi...”

“Mút ——” Văn Thịnh cách lớp lụa mỏng, dùng sức hút một ngụm.

“Ưm...” Vân Chiêu Trần bị kích thích, bút son trong tay tạm dừng lại, chữ viết nhòe thành một mảng, làm hỏng một tờ thánh chỉ.

Hệ thống: 【 Tích phân +1 】

Vân Chiêu Trần: “............” Sao đột nhiên lại cộng thêm một tích phân.

Hệ thống giải thích: 【 Cái miệng phía dưới cũng là miệng, hôn một chút miệng, cộng thêm một tích phân, +1, +1, +1... 】

Vân Chiêu Trần mặt đỏ bừng: Câm miệng!

Hệ thống tắt nhắc nhở, Vân Chiêu Trần buông bút son, xoay người lại, mềm nhũn nằm trong lòng Văn Thịnh, hơi thở gấp gáp.

Văn Thịnh liếm đi mật ngọt bên khóe miệng, bế hắn lên, đặt trở lại ngự án: “Ngươi tiếp tục viết.”

Vân Chiêu Trần không viết nổi nữa, bò lại vào lòng Văn Thịnh, đỏ mặt, giọng yếu ớt nói: “Thất Lang, đi tẩm cung...”

Hôn môi mới tăng được một tích phân, rất lãng phí thời gian, không bằng đi thẳng vào chủ đề, sớm một chút tích góp đủ 5 triệu tích phân.

“Không vội.” Văn Thịnh không thích đi thẳng vào chủ đề, hắn càng thích chậm rãi trêu đùa.

Vân Chiêu Trần lại lần nữa bò đến trên ngự án, hắn xoay đầu đi, không màng đến sự tao nhã nữa, trực tiếp mở miệng cầu khẩn: “Thất Lang... Ta muốn...”

Văn Thịnh nhẹ nhàng xé một cái, vân sam mỏng như cánh ve bị rách ra một đường nhỏ. Ánh mắt hắn xuyên qua đường rách nhỏ đó, nhìn chằm chằm cái miệng nhỏ đang hút và mở ra chảy mật, hút một ngụm, đưa ra nghi vấn: “Vân Chiêu Trần, ngươi chủ động như vậy, có gì ý đồ?”

Không trách Văn Thịnh sẽ nghi ngờ, kiếp trước Vân Chiêu Trần thấy Văn Thịnh chỉ biết trốn, chưa bao giờ chủ động tiến tới dâng hiến. Kiếp này Vân Chiêu Trần lại quá mức chủ động.

Vân Chiêu Trần chột dạ: “Ta cũng không có ý đồ gì...”

“Thật không?” Văn Thịnh cũng không tin, bế hắn lên, hai người mặt đối mặt: “Nhìn vào mắt ta, lặp lại lần nữa.”

Vân Chiêu Trần không dám đối diện với Văn Thịnh, quay mặt sang một bên: “Thất Lang, ta không có...”

“Dám gạt ta.” Văn Thịnh liếc mắt một cái đã nhìn thấu hắn, sau đó mang theo giận dữ cắn xé mạnh bạo bên ngoài miệng hắn: “Ngươi mang mục đích gì tới, nói thật cho ta.”

Vân Chiêu Trần đối diện với đôi mắt đang bốc hỏa của Văn Thịnh, thẹn thùng nói: “Không nhịn được... nên mới tới.”

Lửa giận của Văn Thịnh nháy mắt bị dập tắt, hắn một tay nâng Vân Chiêu Trần lên, mang về tẩm cung, khóe miệng cười không nén được: “Tối nay đem ngươi uy no.”

Một đêm mười một lần, nhiều hơn tối hôm qua một lần. Vân Chiêu Trần nhìn thoáng qua số dư tích phân, thỏa mãn nhắm mắt lại. Chiếu tốc độ này, đừng nói tường thành, Trường Thành cũng có thể tu được.

Lần này Vân Chiêu Trần không bôi thuốc trước, sau khi tỉnh lại, hắn cả người tê liệt trên long sàng, ngay cả sức nâng cánh tay cũng không có. Văn Thịnh một bên đau lòng một bên tự hào.

“Sao lại rách rồi?” Văn Thịnh kiểm tra sau phát hiện Vân Chiêu Trần bị thương, vẻ tự hào trên mặt không còn sót lại chút nào, chỉ còn lại sự đau lòng.

Vân Chiêu Trần vùi mặt vào đệm giường, giọng nghẹn ngào nói: “Không sao.”

Chờ lát nữa hắn lén lút uống chút thuốc hệ thống cấp là không có việc gì, một chút dấu vết cũng sẽ không lưu lại.

Trong lòng Văn Thịnh vô cùng tự trách, tự trách mình không khống chế tốt lực đạo, “Hôm nay đừng ra khỏi cung, nằm nghỉ ngơi cho tốt.”

Vân Chiêu Trần thân tàn chí kiên, nỗ lực bò dậy, vừa đứng dậy lại bị Văn Thịnh ấn trở lại: “Đừng lộn xộn.”

Vân Chiêu Trần bị buộc nằm xuống: “Thật sự không sao.”

“Là ta sai.” Văn Thịnh cúi đầu hôn lên giữa hai lông mày Vân Chiêu Trần, thương tiếc nói: “Về sau sẽ không.”

Vân Chiêu Trần: “............” Về sau hắn vẫn nên bôi thuốc trước thì hơn, đỡ phải Văn Thịnh tự trách.

Có một điểm cần thiết phải thừa nhận, tính tình Văn Thịnh cùng kiếp trước đại không giống nhau. Kiếp trước chỉ biết một mực chiếm hữu, không hề để ý đến ý tưởng của hắn, kiếp này lại đối với hắn nhẫn nhịn đủ kiểu, muôn vàn thương tiếc, tất cả khắc chế... Vân Chiêu Trần sao có thể không động lòng đâu.

“Thất Lang.” Vân Chiêu Trần dán lòng bàn tay lên khuôn mặt góc cạnh của Văn Thịnh, ôn nhu hỏi: “Ban đêm ngươi có gặp ác mộng không?”

Hệ thống trước kia nói qua, Văn Thịnh có một khoảng thời gian luôn gặp ác mộng, mỗi lần bừng tỉnh dậy đều sẽ khóc một trận. Hắn khi đó còn chưa tin, cho rằng hệ thống đang nói ngoa, hiện tại hắn tin, Văn Thịnh khẳng định là mơ thấy hình ảnh hắn tự sát.

Văn Thịnh trả lời đúng sự thật: “Ngẫu nhiên sẽ có.”

Vân Chiêu Trần nắm lấy tay Văn Thịnh, đặt bên mặt mình cọ cọ, đời này chúng ta đều sống tốt, không làm chuyện ngốc nghếch.

Nhìn Vân Chiêu Trần chủ động thân cận mình, Văn Thịnh cong môi cười khẽ: “Triều Cửu.”

Vân Chiêu Trần hiện tại nghe được hai chữ Triều Cửu liền cảm thấy gượng gạo, vội sửa lại Văn Thịnh: “Gọi ta Chiêu Trần hoặc Vân Cửu đi, trong hai cái này, ngươi thấy cái nào thuận miệng thì gọi cái đó.”

Tên thật của Vân Chiêu Trần là Vân Cửu, tự Chiêu Trần, có ý tứ là siêu phàm thoát tục.

Văn Thịnh gọi cả hai cái tên một lần: “Chiêu Trần, Vân Cửu.”

Vân Chiêu Trần giải thích: “Vân Cửu là tên thật của ta, mấy huynh đệ trong nhà tên đều như vậy, từ 1 đến 9, cha mẹ một mặt muốn đơn giản, mặt khác cảm thấy tên tiện dễ nuôi sống.”

Văn Thịnh khen một cách ngốc nghếch: “Tên hay.”

Vân Chiêu Trần cười: “Vân Cửu không coi là tên hay, ở nông thôn có một đống người kêu cái tên này.”

“Không cho phép bọn họ kêu cái tên này.” Văn Thịnh làm bộ muốn đi hạ chiếu thư, lệnh tất cả những người tên Vân Cửu đều phải đổi tên.

Vân Chiêu Trần kéo hắn trở lại: “Thượng Thư Lệnh còn đang chờ ngươi nghị sự, trước xử lý chuyện quan trọng.”

Văn Thịnh trước khi rời đi, đối với Vân Chiêu Trần dặn dò và lệnh đi lệnh lại: “Không được chạy lung tung.”

Vân Chiêu Trần không có cách nào, chỉ có thể xin nghỉ một ngày. Tiểu Khánh Phong tự mình đi Công Bộ, thay hắn xin nghỉ.

Làm đại thái giám bên cạnh Bệ hạ, Tiểu Khánh Phong còn uy phong hơn cả những quan lại kia, Tiền Dự tự tay châm trà cho hắn, thăm dò hỏi: “Long thể Bệ hạ có an không?”

Tiểu Khánh Phong rất chú trọng, cách khăn nhấc nắp trà lên, cạo cạo bọt trà, nói: “Long thể Bệ hạ khỏe mạnh, gần đây càng thêm hồng hào.”

Từ miêu tả của Tiểu Khánh Phong mà xem, tâm trạng Bệ hạ gần đây rất tốt, Tiền Dự yên tâm: “Chỉ cần Long thể Bệ hạ an khang, chúng ta liền an tâm rồi.”

Tiểu Khánh Phong liếc mắt qua, có ý tốt nhắc nhở: “Long thể Bệ hạ cố nhiên quan trọng, nhưng các vị cũng phải chú ý đến Vân đại nhân. Nếu ai trong các vị chọc Vân đại nhân không vui, đó chính là đang chọc Bệ hạ không vui, cũng đừng ỷ vào quan lớn mà ức hiếp người.”

“Sao dám, sao dám.” Tiền Dự nói xong, lặng lẽ nhét bạc vào tay áo Tiểu Khánh Phong: “Đa tạ tiểu công công nhắc nhở.”

Tiểu Khánh Phong nhận bạc, đương nhiên phải nói thêm hai câu: “Vân đại nhân quý giá, các vị phải cẩn thận đấy. Lần trước không biết là tên vương bát dê con nào chọc Vân đại nhân không vui, Bệ hạ biết sau, đã phát một trận tính tình, người trong cung đều không dễ chịu.”

Lời này của Tiểu Khánh Phong là đang nói cho Tiền Dự, ngàn vạn lần phải hầu hạ tốt Vân Chiêu Trần.

“Hiểu rõ, hiểu rõ.” Tiền Dự thầm nghĩ mình không đoán sai, Vân Chiêu Trần quả nhiên là một cái đùi vàng (người có quyền lực để dựa dẫm).

“Đêm qua Vân đại nhân hầu hạ Bệ hạ mệt mỏi, xin nghỉ một ngày, chuyện gì nên xử lý các vị giúp xử lý tốt, đừng để Vân đại nhân phải phí tâm.” Tiểu Khánh Phong đặt chén trà xuống, đứng dậy chắp tay với mấy vị trong phòng: “Cáo từ.”

back top