Khởi Bẩm Bệ Hạ, Vi Thần Hoài Long Chủng

Chap 63

63 ☪ Ngự Giá Thân Chinh

 

 

◎ Phu Quân, Nhẹ Chút... ◎

 

Ánh nắng ấm áp mùa đông xuyên qua khe cửa sổ rọi vào trong điện, để lại một chùm tia sáng vàng trên giường. Vân Chiêu Trần ôm hai tiểu gia hỏa ngồi trong chùm tia sáng đó, quanh thân như được phủ một tầng ánh sáng dịu dàng tinh tế, nhìn qua rất không chân thật, như thể huyễn hóa ra.

Văn Thịnh không lý do mà lòng hoảng: “Vân Chiêu Trần!”

Mỹ nhân nhi ngồi đối diện ngước mắt, mơ hồ nhìn về phía y: “Ừm?”

“Lại đây.” Văn Thịnh rất bất an vẫy tay.

Vân Chiêu Trần ôm hai tiểu gia hỏa chậm rãi xê dịch qua, nhìn ra vẻ mặt Văn Thịnh không đúng lắm, liền hỏi: “Thất Lang, Ngươi làm sao vậy?”

“Không có việc gì.” Văn Thịnh ôm lấy vai Vân Chiêu Trần, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể ấm áp của người trong lòng sau, trái tim đang hoảng loạn của y mới an lòng xuống.

Văn Thịnh vừa rồi rống rất lớn tiếng, hai tiểu gia hỏa bị dọa tới, miệng nhỏ mím mím phát ra tiếng ô ô, Vân Chiêu Trần vỗ nhẹ lưng chúng, dỗ chúng ngủ, lại đặt chúng trở lại nôi nhỏ.

Hai tiểu gia hỏa rất tinh, Vân Chiêu Trần vừa đặt chúng xuống, chúng liền tỉnh, lập tức phát ra tiếng nức nở đáng thương. Vân Chiêu Trần muốn bế chúng lên dỗ lại, vú nuôi bên cạnh đưa tay ngăn hắn lại: “Đại nhân, Tiểu điện hạ bọn chúng còn quá nhỏ, không thể cứ ôm trong lòng đung đưa mãi, để chúng nằm ngủ là tốt nhất, đem đệm giường xung quanh ép chặt một chút, sẽ ngủ an ổn hơn.”

Vú nuôi rất có kinh nghiệm, nàng bọc tã lót trên người hai tiểu gia hỏa chặt hơn một chút, lại đắp lên chăn nhỏ, cuối cùng đặt một chiếc khăn thấm hơi thở Vân Chiêu Trần ở bên gối. Qua tay vú nuôi làm như vậy, hai tiểu gia hỏa ngủ càng kiên định hơn, bộ dáng bất động, giống như hai con búp bê sứ được điêu khắc tinh xảo, hồng hào mềm mại.

Vân Chiêu Trần cúi người nhìn hài tử của mình, khẽ cười: “Hình như lớn lên chút rồi.”

Vú nuôi sợ đánh thức hai tiểu gia hỏa, hạ âm lượng rất thấp: “Em bé đều là mỗi ngày một kiểu, biến hóa rất lớn.”

Vân Chiêu Trần yêu thích hai tiểu gia hỏa không muốn buông tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng miêu tả lông mày chúng, vỗ vỗ, nếu không phải sau lưng có một ánh mắt nóng cháy đang nhìn chằm chằm, hắn có thể đứng ở đây xem cả ngày.

Vân Chiêu Trần thu tay lại, dặn đi dặn lại: “Các Ngươi phải chăm sóc kỹ lưỡng, đừng để xảy ra sơ suất nào. Nếu có chuyện gì khó xử, liền đi tìm Ôn bá. Còn nữa, chậu than trong điện, phải chú ý thường xuyên, đừng để tàn. Cửa sổ khác nhất định phải để lại một khe hở để thông gió, khe hở có thể lớn một chút, nhưng ngàn vạn đừng để gió thổi đến Tiểu điện hạ bọn chúng...”

Dặn dò xong xuôi, Vân Chiêu Trần bước nhanh về phía Văn Thịnh.

Văn Thịnh nghiêng dựa trên sập, mở rộng vòng tay, nạp người vào lòng.

Vân Chiêu Trần rất tự nhiên nâng cánh tay, ôm cổ Văn Thịnh, nhỏ giọng nói: “Bệ hạ, về tẩm điện.”

Văn Thịnh không nói hai lời, ôm ngang Vân Chiêu Trần lên, dưới con mắt của mọi người, vội vàng trở lại tẩm điện, rồi bang một tiếng, đóng cửa điện lại và khóa chết.


Vân Chiêu Trần không uống thuốc hệ thống cấp, bởi vì thuốc kia uống vào xong, thân thể sẽ thay đổi, có thể hút chặt vật kia của Văn Thịnh không buông, tương đương với khóa cứng, không mười ngày nửa tháng sẽ không tách ra được. Cho nên Vân Chiêu Trần không dám dễ dàng nếm thử.

“Không uống thuốc sao?” Văn Thịnh còn chờ xem hiệu quả, y rất tò mò hiệu quả của thuốc rốt cuộc thế nào?

“Ừm... Chờ hài tử lớn thêm chút nữa...” Vân Chiêu Trần hiện tại tất cả tâm tư đều đổ dồn vào hài tử, cùng Văn Thịnh hành hoan chỉ là tranh thủ thời gian giải quyết một chút nhu cầu sinh lý mà thôi, hắn không muốn lãng phí quá nhiều thời gian vào chuyện này.

Văn Thịnh nhìn ra tâm tư của Vân Chiêu Trần, mạnh mẽ làm một cái, giận dữ nói: “Có hài tử, liền quên phu quân, lại qua mấy năm có phải là liền phải bỏ cha lấy con.”

Thân thể Vân Chiêu Trần co rút lại một trận, hắn nắm chặt đệm giường, run rẩy nói: “Sao lại thế, Ngươi vĩnh viễn là phu quân của ta, phu quân, nhẹ chút...”

Tiếng phu quân này kêu trúng tim đen Văn Thịnh, y lập tức mất đi kiểm soát, quát khẽ: “Vân Chiêu Trần, ta đem mạng ta cho Ngươi—— cái gì cũng cho Ngươi...”

Bên kia, các vú nuôi hầu hạ hai tiểu gia hỏa rất tốt, hai đứa trẻ ăn no liền ngủ, không khóc nháo nhiều.

Vân Chiêu Trần hỏi một miệng trước khi hôn mê, biết hai hài tử rất ngoan, hắn cũng an tâm rồi.

Thời gian ngủ của em bé dài, phần lớn thời gian đều đang ngủ. Vân Chiêu Trần thừa dịp hai tiểu gia hỏa ngủ, nỗ lực tích góp tích phân, non nửa tháng thời gian tích được mấy trăm vạn tích phân.

Vân Chiêu Trần nhìn chuỗi dài con số trong tài khoản, trong lòng đặc biệt kiên định: “Bệ hạ...”

Văn Thịnh bịt miệng hắn: “Gọi phu quân.”

Vân Chiêu Trần trước kia không gọi phu quân, chỉ gần đây gọi thường xuyên, Văn Thịnh nghe quen rồi, hiện tại không cho phép hắn đổi giọng.

“Phu quân.”

“Ừm.”

Vân Chiêu Trần dựa lưng vào lòng Văn Thịnh, ngẩng đầu hỏi: “Đối phó Bắc Sở, Ngươi cần bao nhiêu binh mã?”

Văn Thịnh nói: “Một vạn tinh nhuệ đủ rồi.”

“Một vạn quá ít, chúng ta hiện tại không thiếu binh mã, một tích phân có thể đổi một người lính, không bằng trực tiếp sử dụng chiến thuật biển người, đổi trăm vạn tinh nhuệ, san bằng Bắc Sở trong vòng một tháng.” Vân Chiêu Trần muốn tốc chiến tốc thắng, không muốn Văn Thịnh tiêu hao quá nhiều thời gian ở biên giới, miễn cho đêm dài lắm mộng.

“Một vạn đủ rồi.” Văn Thịnh rất nắm chắc, y chỉ cần một vạn tinh nhuệ, liền có thể trong một tháng, san bằng Bắc Sở.

Vân Chiêu Trần khuyên nhủ: “Phu quân, tuyệt đối không được khinh địch.”

“Ta không phải khinh địch, tinh nhuệ do hệ thống đổi ra, mỗi người đều có thể lấy một địch trăm, cho dù Bắc Sở có 50 vạn binh mã, cũng khó có thể chống đỡ một vạn tinh nhuệ này, tin ta.” Văn Thịnh định liệu trước, căn bản không coi Bắc Sở ra gì.

Vân Chiêu Trần nhướng mày, nghi ngờ nói: “Ngươi sao biết binh mã hệ thống có thể lấy một địch trăm, lời này ta đâu có nói với Ngươi. Nếu chỉ có thể lấy một địch mười thì ứng phó thế nào?”

Văn Thịnh nói: “Thử xem sẽ biết.”

Hai người đi đến sân viện trống trải, Vân Chiêu Trần tốn mười tích phân, đổi mười tên lính với hệ thống. Hệ thống đinh một tiếng qua đi, mười tên lính trống rỗng xuất hiện, đều là tráng hán, mỗi người mỡ màng thể tráng, cơ bắp cuồn cuộn, đứng trước mặt, tựa như mười ngọn núi thịt sừng sững trước mắt, hoàn toàn không phải cùng cấp bậc với tinh nhuệ bình thường. Mặc vào trọng giáp xong, đừng nói lấy một địch trăm, lấy một địch hai trăm cũng không thành vấn đề.

Vân Chiêu Trần lùi về sau hai bước, Văn Thịnh duỗi tay ôm ngang hắn, ánh mắt liếc xéo qua mười tên lính kia, ý bảo bọn họ lùi ra sau, đừng dựa quá gần.

Mười tên lính đó liên tiếp lùi lại mấy bước, bước chân đều nhịp, tính kỷ luật cực mạnh, căn bản không cần huấn luyện, trực tiếp có thể lên chiến trường.

Vân Chiêu Trần bị chấn động, đây mới chỉ là mười người thôi, đổi thành một vạn người, chỉ cần đứng ở đó, cũng đủ để khiếp sợ quân địch.

Văn Thịnh không thích Vân Chiêu Trần nhìn chằm chằm người đàn ông khác xem, trực tiếp ôm người đi, hỏi: “Thế nào?”

Hệ thống: 【Sản phẩm của hệ thống, tất thuộc tinh phẩm ~】

Vân Chiêu Trần tán thành lời Văn Thịnh nói trước đó: “Một vạn đủ rồi.”

Binh lính đổi bằng tích phân chỉ có một tháng quyền sử dụng, thời hạn vừa đến, những binh lính này sẽ tự động biến mất. Với khả năng tác chiến cường hãn của những binh lính này, phỏng chừng không cần đến một tháng, nhiều nhất nửa tháng là có thể san bằng Bắc Sở, nửa tháng còn lại còn có thể đi Nam Tần dạo chơi.

Bởi vì binh lính hệ thống đổi ra, chỉ nghe lệnh Văn Thịnh và Vân Chiêu Trần, cho nên Văn Thịnh cần thiết phải ngự giá thân chinh. Để kịp chiến thắng trở về trước cuối năm, Văn Thịnh quyết định xuất binh sớm.

Vân Chiêu Trần trong lòng vẫn còn băn khoăn, lo lắng xảy ra ngoài ý muốn, vì thế tự mình chủ trương, dùng thêm hai vạn tích phân, tổ chức một đội tinh nhuệ ba vạn người. Lương thảo, quân nhu, giáp trụ... các thứ, những thứ này đều phải dùng thêm hai vạn, tổng cộng tiêu phí mấy chục vạn tích phân. So với việc tu tường thành, xây đê đập thì không tính là nhiều.

Vân Chiêu Trần xài không đau lòng, nhưng hệ thống đau lòng muốn chết: 【Đại nhân, dùng ít chút đi, dùng hết tích phân rồi thì làm sao bây giờ?】

Vân Chiêu Trần nói: “Dùng hết rồi lại tích, với thể lực của Văn Thịnh, rất nhanh là có thể tích đủ.”

Hệ thống: 【Tích phân không phải là lấy không hết, dùng không cạn đâu ~】

Vân Chiêu Trần: “Có ý gì?”

Hệ thống: 【Chính là... chính là... ý trên mặt chữ nha, tích phân chỉ có bấy nhiêu, dùng hết rồi thì không còn nữa đâu ~】

Vân Chiêu Trần: “Vậy còn lại bao nhiêu có thể dùng?”

Hệ thống: 【Chỉ còn mấy trăm vạn thôi ~】

Những tích phân này đều là Văn Thịnh làm nhiệm vụ tích góp được, y diệt trừ một kẻ phá hoại mới được mười tích phân, tích góp gần trăm năm mới tích được những tích phân này. Ban đầu y nghĩ dùng những tích phân này trở về thế giới hiện thực làm nhà giàu số một, nhưng y gặp Vân Chiêu Trần, để mua vui cho mỹ nhân, tích phân cứ như tiền đồng mà tiêu tán.

Vân Chiêu Trần chỉ dùng một năm, liền xài hết cả đời tích tụ của Văn Thịnh.

Đương nhiên, điều này không thể trách Vân Chiêu Trần tiêu xài phung phí, dù sao cũng là Văn Thịnh lừa dối trước.

Vân Chiêu Trần nghi ngờ nói: “Quy tắc sửa lại từ khi nào, không phải làm một lần một vạn tích phân sao?”

Hệ thống kiên nhẫn giải thích: 【Tổng tích phân chỉ có bấy nhiêu, sau khi dùng hết, công năng thưởng tích phân này sẽ bị đóng lại, sau này cho dù làm một trăm lần một nghìn lần, cũng sẽ không có tích phân thưởng nữa đâu ~】

Vân Chiêu Trần xụ mặt: “Không nói sớm.”

Lần này đổi lại Vân Chiêu Trần đau lòng, sớm biết tích phân có chuyện dùng hết này, hắn đã tiết kiệm một chút rồi.

Phát hiện Vân Chiêu Trần luôn thất thần, Văn Thịnh dán lên hỏi: “Nghĩ gì vậy?”

Vân Chiêu Trần thở ngắn than dài: “Phu quân, việc tu cầu lát đường này, chờ quốc khố sung túc rồi làm đi.”

“Ngươi muốn thế nào cũng được.” Văn Thịnh vốn dĩ không vội, những chuyện đó có thể từ từ, một hai năm không đủ, thì mười năm, hai mươi năm... Ngày tháng sau này của họ còn dài.

Tích phân dùng một cái là thiếu một cái, Vân Chiêu Trần hiện tại đã không nỡ sử dụng tích phân, bất quá những chỗ cần dùng vẫn phải dùng. Hắn vung tay, tốn một vạn tích phân, đổi cho Văn Thịnh một bộ trọng trang huyền giáp. Bộ huyền giáp này nặng hơn trăm cân, có thể đao thương bất nhập, nước lửa không xâm, lên chiến trường chính là sự tồn tại vô địch.

Vân Chiêu Trần tự mình giúp Văn Thịnh mặc vào huyền giáp, từng lớp từng lớp. Vỏ ngoài kiên lãnh của huyền giáp, làm khuôn mặt Văn Thịnh càng thêm sâu sắc lạnh lùng, trong nháy mắt từ đế vương không giận tự uy, biến thành đại tướng quân sát phạt quyết đoán.

Mặc xong, Vân Chiêu Trần nhón mũi chân, hôn lên môi Văn Thịnh một cái: “Phu quân, bảo trọng.”

Văn Thịnh cúi đầu cao quý của mình, đáp lại một nụ hôn: “Chờ ta.”

Trước khi xuất chinh, Văn Thịnh lấy ra Đào Tiếu trân quý của mình, đặt bên cạnh hai tiểu gia hỏa. Hai tiểu gia hỏa như cảm ứng được gì đó, tay nhỏ vung loạn, bắt được ngón tay cái của Văn Thịnh.

Văn Thịnh rút ngón cái ra, sờ sờ đầu nhỏ của chúng: “Không được gây sự, phải nghe lời cha.”

back top