Khởi Bẩm Bệ Hạ, Vi Thần Hoài Long Chủng

Chap 71

71 ☪ Đại Kết Cục (Trung)

 


 

◎ Ngoan Bảo Bối Ta Không Xem, Sẽ Mọc Mụn Cơm ◎

 

Hệ thống thưởng mỏ bạc nằm ở ngoại ô đô thành, Vân Chiêu Trần muốn tự mình đi xem, Văn Thịnh liền sai người dắt tới một con bảo mã (ngựa quý/BMW), hai người cùng cưỡi một con, nhanh chóng phi đến ngoại thành.

Đi qua Đạo Quan, Vân Chiêu Trần ngả người ra sau, dán vào lòng Văn Thịnh hỏi: “Trưởng Công chúa giờ phút này ở đâu?”

Văn Thịnh một tay kéo dây cương, giảm tốc độ, chậm rãi điều khiển ngựa tiến lên, một tay ôm lấy vòng eo mềm dẻo có hứng thú của Vân Chiêu Trần, cúi đầu hỏi lại: “Ngươi muốn gặp nàng?”

“Ngươi giấu nàng ở đâu?” Vân Chiêu Trần đoán Trưởng Công chúa không chết, khẳng định là bị Văn Thịnh giấu đi rồi. Trước kia là giấu ở Đạo Quan, sau này không biết giấu đi đâu, hắn làm Hạ Chính hỗ trợ tìm, tìm khắp toàn bộ Đại Tề cũng không thấy.

Văn Thịnh tiếp tục điều khiển ngựa tiến lên: “Ở Lãnh cung, hồi cung ta sẽ dẫn Ngươi đi gặp nàng.”

Thảo nào tìm không thấy, hóa ra ở Lãnh cung đợi. Vân Chiêu Trần biện hộ cho Trưởng Công chúa: “Ngươi sao có thể ném người ở Lãnh cung.”

Văn Thịnh nói: “Ăn mặc chi phí không thiếu, còn có nam sủng bầu bạn, sống sung sướng hơn bất kỳ ai.”

Hai người câu được câu không mà trò chuyện, rất nhanh đến gần địa chỉ hệ thống cho. Đi thêm một dặm đường nữa, một mảnh đất hoang mọc đầy kim ngân đằng (dây kim ngân) đập vào mắt. Phụ cận mỏ bạc thông thường sẽ mọc những loại thực vật như kim ngân hoặc bạc thảo, càng tươi tốt chứng minh mỏ bạc càng thuần.

Vân Chiêu Trần lấy ra cuốc xẻng, đào rễ cây kim ngân đằng. Chỉ mới nhẹ nhàng đào một chút, mỏ bạc giấu dưới đất liền lộ ra, tất cả đều là những khối bạc không quy tắc trắng tinh, mắt thường nhìn qua tạp chất vô cùng ít, có thể tiết kiệm không ít bước tinh luyện.

Vân Chiêu Trần hưng phấn không thôi, cầm cuốc xẻng chuẩn bị tự mình đào quặng. Văn Thịnh sao có thể để hắn làm loại việc nặng việc dơ này, một tay cướp lấy cuốc xẻng trong tay hắn: “Lát nữa phái người tới khai thác, lớn như vậy một tòa mỏ bạc, Ngươi một mình phải đào đến năm nào tháng nào.”

Vân Chiêu Trần nhặt lên một khối bạc còn dính bùn, giơ lên trước mặt Văn Thịnh, hân hoan nói: “Phu quân Ngươi xem, khối bạc này không có tạp chất gì, nung chảy đúc thành thỏi bạc là có thể trực tiếp sử dụng, nguyên liệu còn có thể mang đi giao dịch với nước khác. Có tòa mỏ bạc này, về sau cái gì cũng không cần lo.”

Cảnh nội Đại Tề chỉ có vài mỏ bạc nhỏ, khai thác khó khăn lớn không nói, độ tinh khiết cũng không cao, cần phải tốn rất nhiều công sức để tinh luyện. Đây cũng là nguyên nhân Đại Tề lạc hậu so với các nước khác, bên họ tài nguyên thực sự thiếu thốn, không có gì đáng giá, nhưng từ nay về sau liền không giống nữa.

Mỏ bạc hệ thống thưởng này, khai thác khó khăn thấp, độ tinh khiết cao lại còn diện tích lớn, cụ thể lớn bao nhiêu, còn chưa biết, cần phải đào và thăm dò mới rõ.

Vài trăm công nhân đào một ngày, đào ra một phòng đầy bạc trắng, tất cả đều là những khối bạc trắng sáng, đây căn bản không phải đang đào quặng, mà là đang đào quốc khố, tùy tiện đào một cái là có thể ra, không khác gì tiền từ trên trời rơi xuống.

Toàn bộ triều đình đều vui mừng hỏng rồi, không ít quan lại đều chạy đến Hộ Bộ đề xuất chuyện tăng bổng lộc. Hộ Bộ sao có thể đưa ra quyết định, xua tay nói: “Muốn tăng bổng lộc, đi tìm Vân Đại nhân, cả nước trên dưới chỉ mình hắn định đoạt.”

Những quan lại kia thật sự tìm tới Vân Chiêu Trần, không trực tiếp đề xuất tăng bổng lộc, chỉ là nói bóng nói gió rằng áo quan đã cũ cần đổi mới. Vân Chiêu Trần rất sảng khoái, vung tay lên, bổng lộc tăng thêm một thành.

Một thành này đối với những quan lớn có quyền thế kia không là gì, nhưng đối với những tiểu quan tiểu lại tầng dưới chót, số bạc tăng thêm có thể giúp họ sống thể diện hơn, đặc biệt là đối với những thanh quan chỉ dựa vào bổng lộc để duy trì sinh kế, tăng bổng lộc là một đại hỉ sự.

Không cần lo lắng về bạc, Vân Chiêu Trần lại bắt đầu mạnh tay làm công tác cơ sở hạ tầng, lên kế hoạch tu sửa quan đạo từ Kinh đô thẳng tới phủ Bắc Sở, nếu Bắc Sở có bất kỳ người nào bất an phận, họ có thể trực tiếp xuất binh. Ngoài ra còn muốn xây dựng trạm dịch mới.

Trạm dịch được sử dụng rộng rãi, có thể dùng để vận chuyển, truyền đạt, điều động quân sự... Trông như không đáng chú ý, lại là quan trọng nhất, đây là mấu chốt để đi đến phồn vinh.


Vân Chiêu Trần say mê trong công tác xây dựng, đem Trưởng Công chúa quên khuấy đi. Hắn ở Tấu Sự Đường cùng vài vị Lang Trung Công Bộ làm việc đến tận khuya, thẳng đến khi Văn Thịnh ôm hắn đi, hắn mới dừng miệng.

Văn Thịnh bế ngang hắn, bước nhanh đi về phía Tẩm Điện, bộ dáng vô cùng gấp gáp.

Vân Chiêu Trần ngầm hiểu, bám vào vai Văn Thịnh, đưa lên một nụ hôn: “Phu quân...”

Văn Thịnh bị hắn kích thích đến một khắc cũng nhịn không nổi, vừa đi vừa lột quần áo trên người hắn.

Vân Chiêu Trần chẳng những không cự tuyệt, còn đưa tay chui vào vạt áo Văn Thịnh, sờ sờ cơ ngực rắn chắc kia.

Hai người đều quần áo bất chỉnh, hơi thở hỗn loạn, rất có tư thế muốn "làm" ở bên ngoài, còn vài bước nữa mới đến Tẩm Điện, Văn Thịnh không chờ kịp, đè người lên cửa, cuồng nhiệt hôn xuống.

Cảnh này khiến vài người trong điện trợn mắt há hốc mồm.

Trưởng Công chúa lặng lẽ giơ tay che mắt hai đứa trẻ: “Ngoan bảo bối ta không xem, nhìn sẽ mọc mụn cơm.”

Vân Chiêu Trần nghe thấy có giọng nữ, lập tức đẩy Văn Thịnh mất kiểm soát ra, nhìn vào trong điện, chỉ thấy một nữ tử cởi bỏ đầy đầu châu thoa, búi tóc mộc mạc nhã nhặn ngồi trên sập tơ vàng, hai đứa trẻ lần lượt ngồi trên đùi trái phải của nàng. Nàng chu đáo che mắt hài tử, không cho chúng xem những hình ảnh không phù hợp với trẻ em.

Vân Chiêu Trần hoảng loạn chỉnh sửa y quan, sau đó giả vờ bình tĩnh, đi đến trước mặt Trưởng Công chúa, vươn tay ôm lấy hai đứa trẻ.

Trưởng Công chúa không chịu buông tay: “Để ta ôm thêm một lát.”

“Khụ...” Vân Chiêu Trần khẽ ho một tiếng: “Ngươi sao lại ở đây?”

Trưởng Công chúa rất yêu thích hai đứa trẻ, vừa đùa với hài tử, vừa trả lời câu hỏi của Vân Chiêu Trần: “Ta không thể tới sao?”

Văn Thịnh giải cấm cho nàng, nàng liền lập tức tới đây. Để thân cận với hai tiểu gia hỏa, nàng không bôi dầu tóc và phấn mặt, quần áo hoa phục ngứa ngáy cũng cởi ra, hơn nữa không mang một chút trang sức nào.

Vân Chiêu Trần nhìn Trưởng Công chúa làm đủ loại mặt quỷ chọc hai tiểu gia hỏa vui vẻ: “............”

Văn Thịnh đi tới, ôm eo Vân Chiêu Trần từ phía sau, thở dốc, dùng ngữ khí quấn người nói: “Đi Thiên Điện.”

Vân Chiêu Trần dùng khuỷu tay đẩy Văn Thịnh ra: “Ngươi đi trước.”

Văn Thịnh bất động, nhất quyết muốn đi cùng hắn.

Vân Chiêu Trần dỗ hai câu, thành công dỗ Văn Thịnh đi, sau đó hắn ngồi xuống đối diện Trưởng Công chúa, đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Thân phận Văn Thịnh, Ngươi biết không?”

Trưởng Công chúa cúi đầu nhìn hài tử trong lòng nói: “Biết, nhưng Ngươi muốn ta nói cho Ngươi e rằng không thể, ta sợ hắn lại nhốt ta ở Lãnh cung, tên kia ta không thể trêu chọc, cho nên, xin lỗi, ta cái gì cũng không thể nói cho Ngươi.”

Nhìn ra được Trưởng Công chúa rất kiêng kị Văn Thịnh, Vân Chiêu Trần cười một chút: “Ngươi không cần sợ, ta đã sớm biết, hắn đều đã thẳng thắn với ta.”

Trưởng Công chúa cầm một miếng bánh sữa đút đến bên miệng Tiểu Khúc: “Vậy Ngươi có ý tưởng gì?”

Lực chú ý của Vân Chiêu Trần bị động tác trên tay Trưởng Công chúa thu hút, hắn vội vàng vươn tay, giành lấy miếng bánh sữa: “Không thể đút trực tiếp, sẽ bị nghẹn, phải bẻ thành miếng nhỏ.”

Trưởng Công chúa thuận thế giao Tiểu Khúc cho hắn: “Ngươi được dạy dỗ rất tốt nha, rất có cảm giác nhân phu.”

Vân Chiêu Trần: “............” Cái gì với cái gì đây.

Hai người, một người ôm một đứa, đem bánh sữa bẻ thành những miếng nhỏ bằng móng tay cái, đút cho hài tử ăn. Hai tiểu gia hỏa sắp mọc răng, thích ăn những thứ có thể mài lợi bớt ngứa.

Vân Chiêu Trần chỉ đút một miếng nhỏ rồi buông xuống, trả lời vấn đề vừa rồi: “Cũng không có gì để nghĩ, Văn Thịnh chính là Văn Thịnh, ta chỉ yêu hắn, mặc kệ hắn từng là thân phận gì, ta đều không để bụng.”

Trưởng Công chúa dựa vào bàn nhỏ, nâng quai hàm nói: “Lần đầu ta gặp Ngươi, còn tưởng rằng Ngươi cùng ta đều là xuyên thư tới, ta không ngờ Ngươi là nhân vật thức tỉnh ý thức tự mình, Ngươi biết ta đã kích động đến mức nào không?”

Vân Chiêu Trần không hiểu nàng vì sao phải kích động: “Ừm?”

Trưởng Công chúa cười nói: “Người dưới ngòi bút sống lại, ta đương nhiên kích động. Bất quá công bằng mà nói, ta có chút xin lỗi Ngươi, không giao cho Ngươi nhiều phương diện hơn, nhưng may mắn là, chính Ngươi đã sống ra cái phương diện không có trong sách, Ngươi chính là Ngươi, độc nhất vô nhị, không thể thay thế, ngoài văn tự là một nhân sinh càng rộng lớn.”

Vân Chiêu Trần nhìn cái miệng nhỏ ngậm ngậm của Tiểu Khúc, một lát sau, mới mở miệng hỏi: “Ngươi còn có thể trở về không?”

“Có thể chứ, nhưng ta tạm thời còn không muốn, hai tiểu bảo bảo thật đáng yêu, hôn một cái.” Trưởng Công chúa hôn mạnh một cái lên má Tiểu Xương, Tiểu Xương bị hôn đến cười khanh khách, một chút cũng không sợ người lạ.

Vân Chiêu Trần dừng lại vài giây, lại hỏi: “Văn Thịnh cũng có thể trở về sao?”

Trưởng Công chúa nói: “Đương nhiên, hắn tùy thời đều có thể đi, lợi hại hơn Ngươi tưởng tượng.”

Tùy thời đều có thể đi, đây là cái khái niệm gì, không cần nói nhiều, Vân Chiêu Trần hoảng loạn không lý do: “Hắn nếu đi rồi, ta nên làm gì bây giờ?”

“Cái này thì không có cách, Ngươi là nhân vật trong sách, không có cách rời khỏi đây. Bất quá với mức độ Văn Thịnh để ý đến Ngươi, hắn khẳng định sẽ không rời đi, chuyện này Ngươi không cần lo lắng.” Trưởng Công chúa người ngoài cuộc này nhìn rất rõ ràng.

Tùy thời đều có thể đi mấy chữ kia, làm rối loạn lòng Vân Chiêu Trần, hắn bất an nói: “Ý ta là, giả như hắn đi rồi, ta nên làm gì bây giờ?”

—— Có cách nào có thể làm ta đi tìm hắn không?

Trưởng Công chúa nhìn bộ dáng đáng thương hề hề của Vân Chiêu Trần, không đành lòng, ngoắc ngón tay với hắn: “Lại đây một chút, ta nói cho Ngươi một cách.”

Vân Chiêu Trần ghé sát lại, nghiêng tai lắng nghe: “Cái gì?”

Trưởng Công chúa dán vào tai hắn, nhẹ nhàng nói một chữ: “Sách.”

Hệ thống đang giám thị bọn họ, thấy họ đầu kề vào nhau, liền quay đầu đi mách lẻo với Văn Thịnh.

Chưa đầy vài giây, Văn Thịnh liền xông tới, Trưởng Công chúa và Vân Chiêu Trần đều chưa phản ứng kịp, vẫn duy trì tư thế nói nhỏ.

Kỹ năng bảo mạng của Trưởng Công chúa kéo đến mức tối đa, ôm Tiểu Xương chạy với tốc độ chạy 100 mét, y hệt lần trước nàng nhốt Vân Chiêu Trần ở ngoài Đạo Quan. Sống chết của Vân Chiêu Trần, nàng một chút cũng không để bụng, giữ được bản thân trước là quan trọng.

Nhìn tư thế chạy như đào binh của Trưởng Công chúa, Vân Chiêu Trần cạn lời cứng họng: “............”

Đáy mắt Văn Thịnh bị u ám che phủ, không nhìn ra cảm xúc: “Lại gần như vậy, đang nói chuyện gì đấy?”

Vân Chiêu Trần không che không giấu, thẳng thắn: “Trưởng Công chúa nói Ngươi tùy thời đều có thể rời đi, là thật không?”

“Ừm.” Văn Thịnh tắt lửa, bế lấy Vân Chiêu Trần đang có chút bất an: “Ta sẽ không rời bỏ Ngươi.”

Vân Chiêu Trần lần nữa lấy ra câu nói kia: “Giả như Ngươi...”

Văn Thịnh trực tiếp ngắt lời hắn: “Không có giả như, ta tuyệt đối sẽ không bỏ lại Ngươi và hài tử.”


【Lời Tác Giả】

Vốn dĩ định chương này kết thúc, nhưng còn rất nhiều điều chưa viết... Tiếp tục viết viết viết

Quyển tiếp theo không có gì bất ngờ sẽ viết quyển mau xuyên kia.

back top