Chương 2: Không Được Nghĩ, Không Được Nhúc Nhích, Ngoan Ngoãn Một Chút
Thâm tình nhìn theo bóng lưng thẳng tắp của Thẩm Huy Tinh trong chiếc xe quân sự khuất dần qua hàng rào hoa viên, Bùi Tịch Thanh lập tức chuyển trạng thái thành đóa "tiểu bạch hoa" ướt đẫm sương đêm, lưu luyến không rời chồng.
Mọi người hoàn toàn phớt lờ việc Bùi Tịch Thanh túm áo ngủ lại và ngáp dài.
Dì Trương và các cô hầu gái khác cũng ngầm hiểu ý mà hoàn thành trọn vẹn nghi thức buổi sáng.
Chiếc xe của Thẩm Huy Tinh chạy giữa kẽ hở của giờ cao điểm ở thành phố Lăng. Trong khi đó, Bùi Tịch Thanh đã nằm trên giường và đánh một giấc ngủ nướng.
Khi Thẩm Huy Tinh kết thúc một cuộc họp căng thẳng, Bùi Tịch Thanh đang dùng dao nĩa ăn bánh sừng bò mới nướng cùng cà phê, vừa xem tin tức buổi sáng.
Lịch trình của Thẩm Huy Tinh kín mít, đôi khi thời gian còn được tính chính xác đến từng phút. Vì vậy, về cơ bản, mọi việc lớn nhỏ trong nhà đều do Bùi Tịch Thanh quyết định.
Từ việc thêm thắt đồ đạc, thiết kế nội thất, hoa văn đá cẩm thạch ở huyền quan, đến chiếc đèn chùm lớn của cả biệt thự... tất cả đều do Bùi Tịch Thanh tự tay chọn lựa.
Kể cả việc người hầu nào được giữ lại hay bị sa thải, cũng đều là Bùi Tịch Thanh làm chủ. Nhờ đó, Bùi Tịch Thanh mới có cơ hội dựng nên "Sân khấu kịch múa rối" của mình.
Bùi Tịch Thanh nghĩ, có lẽ anh nên đi tranh giải Oscar cho Nam diễn viên chính xuất sắc nhất.
Dù sao, một người có thể ngụy trang cả tuyến thể không tương thích để sống cùng nhau suốt ngày đêm thì sớm nên được phong thần ở phim trường rồi.
Trước khi Thẩm Huy Tinh trở lại thành phố Lăng, cuộc sống của Bùi Tịch Thanh mới gọi là thoải mái.
Anh tự do đi lại trong căn biệt thự rộng lớn. Ngược lại, giờ đây anh phải bó tay bó chân hơn.
Trước ngày Ngài Chấp hành quan về nhà, Bùi Tịch Thanh có thể tự do ra vào thư phòng anh ta, ôm bình rượu vang đỏ nằm dài trên bệ cửa sổ hát những bài tụng ca kiểu Pháp mà chẳng ai quản.
Giờ đây, anh phải hành động theo tiết tấu của Thẩm Huy Tinh: kim đồng hồ vừa chỉ 6 giờ 15 phút, anh đã phải thức dậy sớm hơn Alpha 45 phút.
Phải điều chỉnh nét mặt từ vô cảm thành đưa tình, rồi mang bữa sáng người hầu làm và áo sơ mi đã ủi đặt trước mặt Thẩm Huy Tinh.
Những người hầu tất nhiên sẽ không nhiều lời. Sống lâu như vậy, họ thừa biết ai mới là người làm chủ chuyện nhà.
Phong cách sống của người giàu, họ chẳng thấy gì là kỳ lạ, chỉ cần được trả lương đúng hạn là được, diễn kịch cũng chỉ là chuyện thuận tay.
Hơn nữa, bà chủ trong nhà chỉ là giả vờ một chút, tính tình đã rất tốt, lương trả cũng không tệ.
Bùi Tịch Thanh lật báo, móng tay lướt qua một tin tức về việc Chủ tịch Tập đoàn Tài chính Ứng Thị của Liên Hợp Á kết hôn.
Vị Alpha S cấp này vừa tuyên bố tin kết hôn đã gây chấn động, chỉ đơn giản vì anh ta cưới một Beta.
Nghe nói trong cuộc họp của tập đoàn tài chính, mấy cổ đông lớn đã kêu la như gà bị đạp ổ, phóng viên tại hiện trường thì làm đổ cả micro.
Ứng Thâm nới lỏng cà vạt hoa văn tối màu, chiếc măng-séc ở cổ tay lấp lánh ánh lạnh.
Anh ta nhìn thẳng vào màn ảnh, nói: "Tin tức tố của tôi vẫn luôn rất ổn định. Các báo cáo kiểm tra trong nhiều năm qua đều có thể chứng minh. Sau khi kết hôn, tôi chỉ càng thêm ổn định."
Lời Ứng Thâm nói giống như đang chế giễu toàn bộ chế độ tương thích ABO.
Nhưng những báo cáo đó quả thực khiến người ta không thể phản bác.
Ứng Thâm, Chủ tịch Tập đoàn Tài chính Ứng Thị, là một Alpha S cấp khác của Liên Hợp Á. Vì vậy, Bùi Tịch Thanh thỉnh thoảng sẽ chú ý một chút.
Sự ổn định của Alpha S cấp không chỉ là chuyện cá nhân. Liên Hợp Á sẽ định kỳ kiểm tra sự ổn định tin tức tố của các S cấp, bởi vì một khi họ mất kiểm soát hoặc có đột biến bệnh lý, hậu quả sẽ không thể lường trước.
Đối với Alpha cấp cao nắm giữ quyền lực lớn như Thẩm Huy Tinh, báo cáo kiểm tra tin tức tố càng khắt khe, tần suất cũng cao hơn Alpha bình thường.
Đây cũng là lý do tại sao Bùi Tịch Thanh chỉ dám thở phào nhẹ nhõm khi thấy cấp bậc đánh giá "Duy trì ổn định cấp S, ưu tú đặc biệt" màu đỏ tươi ở cuối tài liệu.
Nhưng anh không ngờ để giữ được kết quả đó, cái giá Bùi Tịch Thanh phải trả chính là cái eo già của mình. Anh đoán ngày đó mình dễ dàng bị trật eo cũng có phần nguyên nhân từ đây.
Việc tối đa hóa tác dụng trấn an tin tức tố là mục tiêu chung của cả Thẩm Huy Tinh và Bùi Tịch Thanh, thậm chí kỳ động dục và kỳ dễ cảm của cả hai đều bị cố ý điều chỉnh trùng khớp.
Bùi Tịch Thanh đừng nói là ngàn dặm, mà cả vạn dặm cũng từng phải mang thân đến.
Có lần, vừa lúc Thẩm Huy Tinh tính tổ chức hội nghị ở Bắc Cực, Bùi Tịch Thanh đã phải ngồi chuyên cơ vượt tám múi giờ đến làm thuốc trấn an hình người, mang theo ba hộp dinh dưỡng tăng cường và một tá bao cao su.
Ngoài cửa sổ kính tuyết bay lả tả. Ngày hôm sau, Bùi Tịch Thanh xoa sau eo nằm sấp trên cửa sổ, quay đầu nhìn thoáng qua tấm nệm bọc mềm bị cào rách hơn nửa ở đầu giường.
Tối hôm đó, Bùi Tịch Thanh bị "làm" rất dữ dội.
Toàn thân anh lún sâu trong chiếc chăn lông ngỗng, tiếng giường khách sạn kẽo kẹt không chịu nổi sức nặng.
Ngón tay anh túm loạn xạ, kết quả là tấm nệm bọc mềm bị Bùi Tịch Thanh cào rách phân nửa.
Tần suất rung động của chiếc nệm còn sót lại đêm qua, rất giống đang đánh nhịp cho sự giao hòa tin tức tố của hai người.
Đôi khi, Bùi Tịch Thanh tự mình cũng có ảo giác, cảm thấy mình như là máy bay / ly của Thẩm Huy Tinh.
Quản gia AI trong khách sạn tự động mở chế độ truyền hình trực tiếp cuộc họp của Thẩm Huy Tinh.
Bùi Tịch Thanh quấn chăn, nhìn thấy chiếc áo sơ mi trắng đặc biệt dành cho quân đội của Thẩm Huy Tinh. Một chiếc áo tương tự tối qua vẫn còn quấn quanh mắt cá chân anh, sáng nay đã trở thành phông nền như ảnh chiếu ảo của cuộc họp.
Thẩm Huy Tinh trên màn hình ngồi nghiêm chỉnh trong phòng họp Ngân Hà, ngón tay trắng lạnh gõ mặt bàn.
Trên giường nhiệt tình bao nhiêu, xuống giường lạnh lùng bấy nhiêu, chính là nói về anh ta.
Thẩm Huy Tinh dùng chính vẻ mặt lạnh nhạt này để hoàn thành "sự giao hòa tin tức tố chiều sâu" với anh.
Hơn nữa, Thẩm Huy Tinh có nhận thức không chính xác về mức độ tỉnh táo lý trí trong kỳ động dục của mình.
Có lần, Thẩm Huy Tinh đã dùng Huy chương Tinh của mình như một món đồ chơi tình thú trên người Bùi Tịch Thanh.
Ngày hôm sau, anh ta lại dùng giọng điệu cực kỳ lạnh nhạt để tuyên bố quy tắc trừng phạt việc phá hoại biểu tượng vinh dự quân đội cho Bùi Tịch Thanh nghe.
Bùi Tịch Thanh lười cãi cọ, thế là anh trở thành kẻ đổ vỏ hoàn hảo cho những chuyện hoang đường trong kỳ dễ cảm.
Sau này, thấy Thẩm Huy Tinh đối xử với mọi người đều bằng thái độ này, Bùi Tịch Thanh mới dễ chịu hơn một chút.
Bùi Tịch Thanh thầm nghĩ, vị Tổng giám đốc Ứng này chắc chắn rất yêu cô Beta kia, nên mới không cần Omega độ tương thích cao để trấn an.
"Dì Trương, ngày mai và ngày mốt, dì đừng nấu cơm và ủi áo sơ mi nữa để hợp tác với tình trạng eo bị thương của tôi."
Dì Trương nói: "Ôi trời ơi, phu nhân, tôi tưởng ngài đang dùng khổ nhục kế chứ. Vậy tôi cho Tiểu Lưu nghỉ ngơi, còn Tiểu Lương vẫn lên làm việc."
Bùi Tịch Thanh nuốt miếng bánh sừng bò cuối cùng, đặt iPad xuống nói: "Ừ, nghỉ ngơi đi."
Những bữa ăn do người hầu nấu ngon miệng đều được tuyên bố là do Bùi Tịch Thanh làm.
Dì Trương sắp xếp xong xuôi, đột nhiên cảm thấy tâm trạng Bùi Tịch Thanh có vẻ hơi trùng xuống.
Lúc thay quần áo ra ngoài, Bùi Tịch Thanh nhìn vào gương thấy vết bầm tím bên sườn eo, nhịn không được nghĩ: Mình mà nói Thẩm Huy Tinh bạo hành mình, chắc cũng chẳng ai nghi ngờ.
Nhưng Bùi Tịch Thanh cảm thấy hôm nay quả thực đỡ hơn một chút.
Hôm nay Bùi Tịch Thanh không quay chương trình. Anh xoa sau eo, bước vào phòng họp.
Màn hình tinh thể lỏng đang lặp lại những cảnh quay nổi tiếng trong trailer mùa mới của 《Mật Đàm Tinh Trù》.
Sáng nay, anh cố ý thắt chiếc cà vạt hoa văn tối màu của Thẩm Huy Tinh bên ngoài áo sơ mi.
Chiếc áo sơ mi vải bố màu trắng gạo, kết hợp với quần ống đứng xanh lam thoải mái, khiến cả người anh toát lên vẻ lười biếng và tùy ý.
Dù sao thì Ngài Chấp hành quan cũng nửa tháng không về nhà, ít nhất cũng phải có một món đồ bên người anh ta để "quẹt thẻ tồn tại".
"Anh Bùi," Cô bé "Bông Cải" với mái tóc xù ngồi bên cạnh Bùi Tịch Thanh, "Mấy vị khách mời quan trọng cho số đặc biệt kỷ niệm năm thứ tư của 《Mật Đàm Tinh Trù》 thì sao ạ?"
Bùi Tịch Thanh nói: "Được, Lão Vu gật đầu là được."
Lão Vu là cấp trên của họ.
Anh thực ra cũng đã có vài cái tên trong đầu.
Ai ngờ, ngay sau đó cô gái nhỏ liền nói ra điều kinh người.
Bông Cải nói: "Ngài Chấp hành quan Thẩm thì sao ạ?"
Bùi Tịch Thanh đang lén lút điều chỉnh tư thế ngồi, suýt chút nữa lại trật eo.
Anh nhìn chằm chằm nốt ruồi nhỏ nhảy nhót trên chóp mũi cô gái, gõ gõ bàn nói:
"Lịch trình của Ngài Chấp hành quan Thẩm rất căng. Đương nhiên, nếu Tiểu Hoa Đạo có thể thuyết phục Quân đội cải tạo phòng họp thành quầy bếp, có lẽ Ngài Chấp hành quan sẽ phối hợp với em..."
Bông Cải chớp đôi mắt nai tơ, ghé sát: "Em nghĩ hai người không phải là phối ngẫu hợp pháp sao? Nếu Ngài Chấp hành quan Thẩm đồng ý, tỷ suất người xem của chương trình chúng ta chắc chắn sẽ phá kỷ lục."
"Bé con à," Bùi Tịch Thanh cười, "Em có biết người cuối cùng định làm Ngài Chấp hành quan Thẩm thắt tạp dề ra sao không?"
Bông Cải khó hiểu.
Bùi Tịch Thanh nhìn gương mặt thuần lương của cô gái nhỏ, quyết định không phá hoại hình tượng cao lớn vĩ đại của Thẩm Huy Tinh.
Bùi Tịch Thanh nói: "Cứ để sau đi, dù sao lịch trình của Thẩm Huy Tinh thật sự rất bận."
Bông Cải nói: "Anh Bùi, vậy anh nhớ nhắc đến một chút nhé. Biết đâu Ngài Chấp hành quan sẽ nể mặt, dù sao cũng là ngày quan trọng của chương trình anh."
Bùi Tịch Thanh miệng thì đồng ý, trong lòng nghĩ: Thẩm Huy Tinh có thể nhớ được chương trình mới là lạ, anh ta ngay cả các ngày kỷ niệm của hai người cũng không nhớ, không quan tâm đến tất cả mọi thứ trong nhà, bao gồm cả mình.
Nếu không phải Bùi Tịch Thanh không biết xấu hổ mà quẹt thẻ tồn tại suốt mấy năm nay, có lẽ Thẩm Huy Tinh chỉ nhớ đến anh trong kỳ dễ cảm mà thôi.
Nhớ có một năm, chủ đề của 《Mật Đàm Tinh Trù》 là tình yêu. Một phân đoạn là viết thư cho người yêu.
Bùi Tịch Thanh cũng viết một bức, rất nghiêm túc, không hề triển lãm, nội dung là Bùi Tịch Thanh muốn cùng Thẩm Huy Tinh sống tốt.
Anh gửi đến văn phòng của Thẩm Huy Tinh. Sau này, Bùi Tịch Thanh tìm thấy bức thư đó bị nhét trong ngăn bí mật ở thư phòng Thẩm Huy Tinh.
Nếu hai chữ "Đã Duyệt" có thể tính là quan tâm, Bùi Tịch Thanh quả thực không còn gì để nói.
Cuộc họp kết thúc.
Bùi Tịch Thanh vừa sắp xếp xong biên bản cuộc họp, điện thoại đột nhiên hiện lên yêu cầu video call.
Gương mặt Thẩm Hân Trạch giống Thẩm Huy Tinh đến bảy phần chĩa thẳng vào màn hình.
Bùi Tịch Thanh luôn cảm thấy phong cách "dí thẳng" này của người nhà họ Thẩm có vấn đề.
Âm thanh nền là tiếng xiềng xích va chạm trong đồn cảnh sát. Thẩm Hân Trạch có thể biến chiếc áo sơ mi quân phục chính trực thành cảm giác tà dị, lột da rắn.
Thẩm Hân Trạch ngày thường không liên hệ chặt chẽ với Bùi Tịch Thanh, nhưng trường hợp người nhà gặp chuyện thì không thể không có mặt.
Thẩm Hân Trạch không đi theo lối mòn là thật. Thời đi học, đánh nhau, trốn học đều có bóng dáng cậu ta.
Giờ đây, cậu ta bị anh trai nhét vào một đơn vị chính quy để giả làm người văn minh.
"Chị dâu." Thằng ranh con đối với anh vẫn xem như tôn trọng.
Chỉ là găng tay cậu ta còn dính chất lỏng không rõ, như vừa tra tấn ai đó xong. Lỗ kim xanh nhạt vừa tiêm chất ức chế ở gáy hiện rõ dưới ánh sáng lạnh: "Anh giúp tôi khuyên Mục Tân Bạch, bảo cậu ấy có thể bị tôi đánh dấu vĩnh viễn..."
Bùi Tịch Thanh nhắc nhở cậu ta Mục Tân Bạch còn đang nằm viện: "Cậu có thích đến mấy cũng không thể cưỡng ép người ta như vậy."
Thẩm Hân Trạch nói: "Ba không cho tôi gặp cậu ấy, nhưng tôi thật sự thích cậu ấy. Anh và đại ca tình cảm tốt như vậy, giúp tôi nghĩ cách khuyên nhủ cậu ấy đi."
Bùi Tịch Thanh từ chối.
"Khung giờ vàng." Thẩm Hân Trạch đột nhiên tung ra chiêu sát thủ: "Tôi quen biết lãnh đạo đài của anh, chuyển 《Mật Đàm Tinh Trù》 sang chiếu trong khung giờ vàng một vòng, đồng thời phát sóng phủ sóng vài quốc gia liên minh, thế nào?"
Lời Thẩm Hân Trạch nói chỉ là thảo luận, không đảm bảo hiệu quả.
Thẩm Hân Trạch nói thêm: "Đương nhiên, nếu chị dâu có thể khiến Tiểu Bạch không từ chối liên lạc với tôi thì càng tốt."
Vì khung giờ vàng, Bùi Tịch Thanh đã đi một chuyến. Anh thấy Mục Tân Bạch, sau eo lại đau co thắt phản xạ.
Phòng bệnh tràn ngập chút tin tức tố mùi Rượu Absinthe. Cửa sổ được phong tỏa rất an toàn, cửa còn có bảo vệ. Mục Tân Bạch đang yên tĩnh đọc sách, ngước mắt lên: "Ngài Bùi đỡ đau eo chưa?"
Bùi Tịch Thanh nói: "...Đỡ chút rồi. Tôi đến thăm cậu. Cậu thật sự muốn với Thẩm Hân Trạch..."
"Không cưỡng cầu được," Mục Tân Bạch cười lạnh một tiếng, "Nói với tên điên đó, tôi tuyệt đối sẽ không ở bên một người không tôn trọng tôi."
Bùi Tịch Thanh: "...Vậy cậu cứ tĩnh dưỡng thân thể trước đi."
"Ngài Bùi, anh và chồng anh có độ tương thích cao, anh ấy tôn trọng sự nghiệp của anh.
Nhưng tên khốn kiếp kia lấy sự tồn tại của hôn nhân làm tiền đề, cho rằng tiền có thể giải quyết mọi vấn đề, giẫm nát ước mơ của tôi dưới chân.
Hiện tại còn muốn đánh dấu tôi hoàn toàn, cướp đi chút tự tôn cuối cùng của tôi. Tôi sẽ không để hắn đạt được ý nguyện."
"Hắn dùng cái giá đủ mua ba chiếc tàu chiến cỡ lớn để mua tranh của tôi, sau đó lấy tác phẩm của tôi mở triển lãm, điên cuồng thổi phồng. Tranh của tôi bị đặt cùng một đống rác điện tử. Hắn căn bản không biết tôi không phải vì tiền!"
Bùi Tịch Thanh nghe mà mồ hôi ướt đẫm, lưng như bị kim châm.
Lời nói của cậu ta đối với "độ tương thích cao" của anh quả thực là một sự châm chọc.
Anh nghĩ Thẩm Hân Trạch đã dùng sai cách để theo đuổi người.
Bùi Tịch Thanh nói: "Thẩm Hân Trạch là một kẻ thô tục."
Cậu ta nghĩ mở triển lãm tranh cho người ta là có thể lấy lòng, nhưng không ngờ người ta thực sự vì ước mơ.
Một thanh niên văn nghệ như vậy rõ ràng không chấp nhận bộ mỹ học trọc phú này.
Nhưng nếu dùng cho Bùi Tịch Thanh, thì lại được.
"Tự tôn" gì đó, Bùi Tịch Thanh đã nhiều năm không nghe đến từ này rồi.
Dù sao, anh chính là người lúc trước Thẩm Huy Tinh không ký thỏa thuận trước hôn nhân, đưa cho anh một khoản bảo hiểm hôn nhân cực cao là anh lập tức đồng ý kết hôn.
Bùi Tịch Thanh chẩn đoán vị Mục tiên sinh này có độ nhạy cảm với tiền bạc thấp hơn người thường.
Ra khỏi bệnh viện.
"Sao cậu có thể hủy hoại ước mơ của người khác—" Bùi Tịch Thanh nói với Thẩm Hân Trạch đầu dây bên kia,
"Ví dụ như, cậu tài trợ một 'Triển lãm Nghệ thuật Mục Tân Bạch' cũng tốt hơn là cậu lăng xê đầu cơ tranh của người ta, nâng giá trị bản thân họ lên. Vấn đề lớn nhất của các cậu là cậu ấy cảm thấy cậukhông tôn trọng cậu ấy."
Thẩm Hân Trạch khiêm tốn lắng nghe, rồi bày tỏ ý kiến: "Nghệ sĩ không phải ai cũng muốn nổi tiếng sao? Tôi không muốn tranh của cậu ấy đắt hơn sau khi cậu ấy chết thì có lỗi sao?"
Nói xong, cậu ta lại cam đoan chuyện chương trình sẽ sớm được giải quyết.
Sau khi về nhà, Bùi Tịch Thanh càng nghĩ, mỗi câu Mục Tân Bạch nói hôm nay đều như đâm vào ngực anh.
Cái gì mà độ tương thích cao, Thẩm Huy Tinh tôn trọng sự nghiệp của anh... Hai câu này chẳng có câu nào là sự thật.
Bùi Tịch Thanh nằm trên sofa, TV đang phát trailer mùa thứ tư của 《Mật Đàm Tinh Trù》.
Màn hình chiếu cảnh Bùi Tịch Thanh đang mở lời đưa ra lời khuyên duy trì hôn nhân: Nên trao đổi tin tức tố nhiều hơn, nên thẳng thắn với nhau nhiều hơn.
Trong khi đó, hôn nhân của chính người dẫn chương trình này có lẽ cần đến cả chuyên gia tư vấn. Chuyện thẳng thắn gì đó, càng là lý luận vớ vẩn.
Anh tự hỏi tại sao Thẩm Huy Tinh chưa bao giờ cố gắng giải quyết vấn đề giữa họ.
Bùi Tịch Thanh nằm trên sofa trầm tư.
Tiếng bước chân đặc trưng của Thẩm Huy Tinh vang lên ở huyền quan. Anh chờ một lát, rồi tự mình treo bộ quân phục của Ngài Chấp hành quan lên.
"Còn khó chịu không?"
Hoàng hôn hắt qua cửa sổ kính. Bùi Tịch Thanh còn đang ngẩn người, Thẩm Huy Tinh đã ngồi xuống bên cạnh anh.
Đầu ngón tay anh ta đặt lên chỗ hõm sau eo Bùi Tịch Thanh. Lực đạo quả thực không quá nặng. Vòng eo của Bùi Tịch Thanh lại thành thật mà nhũn ra dưới sự giam cầm đó. Anh dán vào lòng Thẩm Huy Tinh nói: "Đau..."
Hơi ấm lòng bàn tay Thẩm Huy Tinh xuyên qua áo sơ mi lụa thấm vào da thịt: "Xin nghỉ ở nhà tĩnh dưỡng một thời gian."
"Ông xã anh thương em sao?" Bùi Tịch Thanh chợt ngẩng mặt cười, ngón tay lại quấn quanh cổ áo người đàn ông.
Lông mi anh quét qua bóng râm trên mí mắt Alpha: "Nhưng không được, em rất có tâm sự nghiệp. Vài ngày nữa còn phải quay một chương trình quan trọng. Anh biết đấy, chương trình của em, em là nhân vật linh hồn, thiếu em không được."
Loại người như Thẩm Huy Tinh sẽ không dỗ dành: "Việc của em, em tự quyết định là được, đừng cố quá."
Nghe giọng Thẩm Huy Tinh nghiêm túc như vậy, Bùi Tịch Thanh đột nhiên ghé sát môi và răng Thẩm Huy Tinh.
Cánh tay quấn lên sau cổ anh ta, mi mắt lướt qua bóng râm trên mí mắt Alpha.
Một nụ hôn rất nhẹ.
Tin tức tố lưu chuyển và trao đổi giữa môi và răng.
Khoảnh khắc tiếng muỗng sứ va chạm vang lên, dì Trương và những người khác đã bước ra rồi lại lùi vào.
Bùi Tịch Thanh cười nhẹ rồi tránh đi, không nhìn thấy cổ tay Thẩm Huy Tinh đang cố gắng níu lấy tay anh.
Bùi Tịch Thanh co ngón tay, cọ qua vết nước ở khóe môi. Đuôi mắt anh ửng lên một chút hồng: "Nhìn chúng ta dọa dì Trương rồi kìa."
Ban đêm, Thẩm Huy Tinh như thường lệ nằm ngủ với Bùi Tịch Thanh trên giường Sở Hà Hán Giới.
Bùi Tịch Thanh chống khuỷu tay nhìn chằm chằm Thẩm Huy Tinh một lúc, rồi dịch sang.
Chóp mũi anh cọ qua yết hầu Thẩm Huy Tinh. Cả hai đều không mang miếng dán ức chế trong phòng ngủ riêng.
"Ông xã, anh không hề nghĩ đến chuyện đó sao? Em có thể giúp anh bằng cách khác mà." Âm cuối của Bùi Tịch Thanh như được bọc đường. Đầu ngón tay anh lại chạm vào chiếc cúc áo thứ ba của áo ngủ Thẩm Huy Tinh. Cổ áo anh trượt ra một nửa, tinh ranh để lộ xương quai xanh.
Thẩm Huy Tinh chế trụ cổ tay đang làm loạn kia: "Eo em còn chưa khỏi."
Xương cổ tay Bùi Tịch Thanh cố chấp vùng vẫy vài cái trong lòng bàn tay anh ta.
"Đợi khỏi hẳn rồi nói—" Thẩm Huy Tinh như muốn ngăn cản sự làm loạn của Bùi Tịch Thanh, kéo chăn đắp lên người Bùi Tịch Thanh, hệt như phủ vải liệm lên một xác chết.
Anh ta cảnh cáo: "Em không được nghĩ, không được nhúc nhích, ngoan ngoãn một chút."
Bùi Tịch Thanh không thể tránh thoát. Anh biết trong mắt Thẩm Huy Tinh, mình chính là một tên cuồng d.ụ.c đầy tai tiếng. Anh lẽ ra không nên đùa miệng. Anh van xin: "Ông xã, anh làm vậy lát nữa em muốn đi vệ sinh thì làm sao?"
Nụ hôn ngủ ngon của Thẩm Huy Tinh đặt trên giữa hai lông mày Bùi Tịch Thanh rồi nói: "Ngủ ngon."
Bùi Tịch Thanh cứ tưởng mình sẽ không ngủ được. Kết quả, rên rỉ một hồi, ngửi thấy mùi tin tức tố của Thẩm Huy Tinh liền ngủ thiếp đi.