KIỀU THÊ OMEGA GIỎI NGỤY TRANG CỦA TA ĐÃ CHẠY TRỐN

Chương 44

Bùi Tịch Thanh nằm ngửa trên giường bệnh, đầu ngón tay vô thức vuốt ve ga trải giường, giơ tay che khuất đôi mắt, tự hỏi vì sao lại diễn biến thành như vậy.

Có lẽ ở lại đây thêm chút thời gian cũng tốt, ít nhất có thể tạm thời tránh mặt Thẩm Huy Tinh.

Anh vốn dĩ ở phòng bệnh sang trọng, tiện nghi đầy đủ tất cả.

Bùi Tịch Thanh mới phát hiện, di động của mình hình như đã bị Thẩm Huy Tinh thu đi rồi.

Ngày thứ hai tĩnh dưỡng, Lương Nghi đẩy cửa bước vào. Bà quét mắt những vệ sĩ đứng nghiêm nghị ngoài cửa: “Ta đã sớm nói để Huy Tinh trang bị vệ sĩ cho ccon,” đi đến mép giường, ngữ khí quan tâm: “Nghe ta sớm hơn, cũng không đến mức xảy ra chuyện như thế này. Tịch Thanh, con ổn chứ.”

Bùi Tịch Thanh nói không sao.

“Huy Tinh tuổi trẻ đã ở vị trí cao, chuyện này con cũng nên chú ý nhiều hơn.”** Lương Nghi vừa quan tâm vừa lo lắng.

Bùi Tịch Thanh gật đầu.

Lương Nghi ngồi trên ghế bên giường bệnh, khẽ thở dài. Trong giọng nói mang theo vài phần sự cô đơn cố tình: "Gần đây Tân Bạch dọn đi ở cùng Hân Trạch, mẹ một mình buồn chán thật sự."

Bùi Tịch Thanh cúi đầu cắn một miếng trái cây bà đưa tới. Nước sốt tràn ra giữa môi răng, ngọt đến phát ngán. Anh nhai nuốt một cách cơ khí, giọng nói hàm hồ: “Vậy không phải tốt hơn sao?”

Lương Nghi gật gật đầu. Hắn bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, đôi mắt hơi sáng lên: “Lần trước sinh nhật con, ta liền muốn mọi người cùng nhau ăn một bữa, kết quả Huy Tinh không cho. Có phải các con đi ra ngoài ăn riêng không?”**

Khóe môi Bùi Tịch Thanh cong lên một cung độ gượng ép: “... Vâng.”

Chính là bắt đầu từ bữa tiệc sinh nhật đó, đến bây giờ, cục diện bế tắc này càng ngày càng nghiêm trọng.

“Huy Tinh đâu?”** Lương Nghi bỗng nhiên nhìn quanh bốn phía, “Sẽ không phải con nhập viện, nó còn đang bận công việc chứ?”**

—Anh ấy đương nhiên là không muốn gặp con.

Bùi Tịch Thanh rũ xuống lông mi, khóe môi nhếch lên một cung độ đúng lúc, vừa hiểu chuyện lại ẩn chứa sự tủi thân: “Công việc của ông xã quan trọng hơn.”**

“Thật là tủi thân cho con. Nếu không phải độ tương thích của con và nócao lúc trước, tôi thật sự cảm thấy các con không thể nào. Bất quá cũng coi như trời xui đất khiến. Lúc các con gặp mặt, ta trở về hỏi Huy Tinh có được không? Hắn trực tiếp nói với ta bải ta chọn ngày. Con ngay từ đầu đã lọt vào mắt nó,”** Lương Nghi thở dài vỗ vỗ mu bàn tay anh: “Bất quá đổi người khác nơi nào chịu đựng nó như vậy.”**

Ý định ban đầu của Lương Nghi là muốn nói chút lời về việc họ trời sinh một đôi, nhưng Bùi Tịch Thanh càng nghe biểu cảm càng không giữ được.

Sự chột dạ giống thủy triều dâng lên trong lòng.

Lương Nghi thật sự rất tốt với anh.

Nhiều năm như vậy, mặc kệ trước mặt hay sau lưng đều che chở anh.

Bùi Tịch Thanh nhìn chằm chằm bàn tay mình bị nắm lấy, bỗng nhiên cảm thấy vở kịch này diễn ra càng hoàn hảo, lại càng tôn lên chính mình giống một kẻ lừa đảo ti tiện.

________________________________________

Nghiêm Khám ngón tay thon dài khảy dụng cụ kiểm tra, kim loại khí giới va chạm phát ra tiếng vang thanh thúy.

Hắn tháo xuống khẩu trang, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Huy Tinh đang sắp xếp áo sơ mi: “Cậu gần đây không bình thường.”

“Tin tức tố của cậu loạn đến như vậy, vợ cậu không quản cậu sao?”**

Thẩm Huy Tinh đang ấn miếng dán cách ly tin tức tố lên tuyến thể nóng lên. Động tác trước nay tinh chuẩn giờ phút này lại lộ ra một tia nóng nảy khó phát hiện: “Tôi tự mình có thể.”

Nghiêm Khám nhướng mày, trong mắt lóe lên một tia ý cười, có vấn đề. Hắn thuận tay treo ống nghe bệnh trên cổ, ngữ khí đột nhiên nhẹ nhàng lên: “A, cãi nhau à?”

Âm cuối hắn hơi nhếch lên, mang theo sự thấu hiểu đặc trưng của bác sĩ, khiến người ta không có chỗ nào che giấu: “Bùi Tịch Thanh tự dưng có thể cãi với cậu, cậu chắc chắn đã bức người ta nóng nảy rồi.”**

Thẩm Huy Tinh đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt thẳng tắp đ.â.m về phía Nghiêm Khám: “Vì sao các ngươi đều cảm thấy, người làm sai chính là ta?”

Nghiêm Khám thầm nghĩ, quả nhiên đã xảy ra chuyện gì. Nếu đặt vào ngày thường, Thẩm Huy Tinh sớm đã lạnh mặt bắt hắn câm miệng, nhưng giờ phút này lại khác thường mà mặc cho hắn tiếp tục nói xuống.

Vị trước mặt này tính tình trước nay khó nắm bắt, nhưng cố tình Omega của anh ta lại dịu ngoan đến giống một vũng nước xuân, phảng phất vĩnh viễn sẽ không nổi giận.

Ngón tay thon dài Nghiêm Khám vô thức vuốt ve cằm: “Đại khái là ngày thường vợ cậu quá ngoan ngoãn phục tùng với cậu, mấy người bọn họ đều rất hâm mộ cậu? Nói vợ cậu vừa xinh đẹp lại có thể làm, chân với mặt...”**

Không khí chợt đọng lại.

Mấy người Nghiêm Khám nói kia là mấy người bạn cùng ký túc xá thời đại học của họ. Hiện giờ mỗi người đều có sự nghiệp riêng, họ thỉnh thoảng tụ tập.

Nghiêm Khám hậu tri hậu giác nhận thấy ánh mắt Thẩm Huy Tinh chiếu tới—bề ngoài bình tĩnh, bên trong lại kích động mạch nước ngầm có thể xé nát người.

Hắn vội vàng giơ cao hai tay: “Tôi không có ý kiến gì, lòng yêu cái đẹp ai cũng có. Khuôn mặt vợ cậu đó, trên màn hình lớn thật sự đẹp mắt. Cậu nói người ta có thể làm gì? Còn không phải cậu quá khắt khe, thỉnh thoảng đừng có quá cầu kỳ như vậy.”

Thẩm Huy Tinh im lặng. Vị Alpha trước nay sát phạt quyết đoán này, giờ phút này lại lộ ra vài phần rối rắm.

“Vậy ta có nên tha thứ cho anh ta không?” Thẩm Huy Tinh đột nhiên mở lời.

Nghiêm Khám suýt chút nữa bị nước bọt của chính mình sặc. Hắn thầm nghĩ chuyện này thật đúng là mặt trời mọc từ hướng Tây, tâm lý vị thiếu gia này còn rất phong phú.

Còn đến lượt anh ta tha thứ cho người ta sao?

Đầu ngón tay Nghiêm Khám xoay bút máy, “Cạch” một tiếng đập vào sổ bệnh án, chắc chắn đáng tin: “Cậu vẫn nên nhanh chóng mua hoa và nhẫn kim cương, trở về cầu xin vợ cậu cắn mấy miếng, liền mọi thứ đều giải quyết.”

“Cậu biết không? Tin tức tố của cậu loạn đến mức khiến tôi nhìn thấy cũng kinh hãi,” Nghiêm Khám đẩy đẩy kính, “Với cái tổng kiểm tra kia, cậu hiện tại tuyệt đối không thể qua được cửa thẩm tra đó.”**

Nghiêm Khám vẫn cảm thấy là lỗi của Thẩm Huy Tinh.

Sắc mặt Thẩm Huy Tinh khó coi. Hiện tại Bùi Tịch Thanh căn bản không cho anh ta đến gần.

Đôi mắt màu xám xanh Thẩm Huy Tinh cuồn cuộn mạch nước ngầm không chịu thua: “Ta trước kia đều có thể, hiện tại cũng không cần người khác.”

“Cậu từng thấy sói ăn thịt sửa thành ăn chay chưa? Từng thấy con ma men chỉ uống nước chưa? Bùi Tịch Thanh nhà cậu, sớm đã nuôi lớn khẩu vị cậu đi rồi.”

Trong giọng nói Nghiêm Khám mang theo vài phần châm chọc.

Thẩm Huy Tinh nói: “Ta tự mình có thể.”

Mấy chữ này cắn rất mạnh, lại không biết là đang thuyết phục đối phương, hay là đang thuyết phục chính mình.

back top