"Tỉnh rồi à?"
Cố Cảnh tắt máy tính, đi đến đưa cho tôi một tấm thẻ.
"Trong đó có hai mươi vạn."
"Theo tôi, sau này mỗi tháng tôi sẽ chuyển vào thẻ mười vạn, trong thời gian này tôi hy vọng cậu có thể cắt đứt liên lạc với người khác."
"Đồng ý không?"
Tôi nhận lấy tấm thẻ, cảm nhận trọng lượng nhẹ tênh của nó, nhưng số tiền bên trong lại nặng trĩu.
Cố Cảnh lại cho tôi nhiều như vậy.
Bệnh của bà ngoại được cứu rồi.
Tôi biết ơn nhìn Cố Cảnh: "Cảm ơn anh, tôi đồng ý."
Khoản tiền này còn nhiều hơn rất nhiều so với số tiền tôi kiếm được ở công trường, mỗi tháng mười vạn, tôi có thể thuê một y tá chuyên nghiệp cho bà ngoại rồi.
Tưởng tượng về tương lai tốt đẹp với bà ngoại, tôi không nhịn được đỏ mắt, mắt hơi ướt.
Cố Cảnh đúng là một người tốt.
Sau khi vệ sinh cá nhân, Cố Cảnh dẫn tôi chuyển đến căn hộ của hắn.
Căn nhà tinh tế, sang trọng, còn có nhiều đồ nội thất thông minh, tôi nhìn hoa cả mắt, cuộc sống của người giàu thật tốt.
Tất cả mọi thứ trong nhà Cố Cảnh đều đã cho người chuẩn bị đầy đủ, tôi chỉ cần đến là được.
"Có gì cần thì tôi sẽ liên lạc với cậu."
"Sau này ít liên lạc với Lâm Đông thôi, hắn không phải người tốt."
Dặn dò xong, Cố Cảnh nhìn đồng hồ, vội vã rời đi.
"Vâng."
Tôi nở một nụ cười thật tươi với hắn.
Cố Cảnh là người đầu tiên đối xử tốt với tôi như vậy, ngoại trừ bà ngoại.
Khi làm việc ở công trường, tôi luôn đến sớm nhất, về muộn nhất, làm việc không lơ là, nhưng vì còn trẻ nên không biết ăn nói, không ít lần bị người khác trong công trường âm thầm bắt nạt.
Làm sao tôi không biết Lâm Đông không phải người tốt, nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác.
Sau khi Cố Cảnh rời đi, tôi lập tức đến ngân hàng, trong thẻ thực sự có hai mươi vạn, tôi không chút do dự chuyển tất cả cho bệnh viện.
"Dì Tô, bà ngoại con nhờ dì chăm sóc ạ."
Trong thời gian tôi lên Du Thành làm việc này, dì Tô, một người bạn tốt của bà ngoại, đã chăm sóc bà.
Dì ấy nhiệt tình trả lời tôi: "Không sao đâu, đều là người nhà cả."
Luôn làm phiền dì ấy, tôi và bà ngoại đều thấy ngại, chờ một thời gian nữa về nhà, tôi sẽ thuê một y tá cho bà ngoại.
Tôi ở trong căn hộ hai ngày, Cố Cảnh không xuất hiện.
Tôi không hiểu ý hắn, cũng không thể ngồi không.
Lén lút đổi một công trường khác để làm.
Ban ngày làm việc, buổi tối còn có thể đi giao đồ ăn.
Tôi phải cố gắng kiếm tiền, mới có thể nuôi sống bản thân, mới có thể làm cho bà ngoại khỏe lại.
Cố Cảnh đi công tác nước ngoài một tuần trở về, cảm giác như trời sập.
"Người đâu?"
Khi nhìn thấy tôi lần nữa, biểu cảm của hắn ta có một khoảnh khắc mất kiểm soát.
Cái bánh bông lan tuyết hắn nhặt từ câu lạc bộ về, mấy ngày không gặp, sao lại biến thành cái bánh bẩn thỉu rồi?
Khó khăn lắm mới gặp được một người vừa ý...
Mấy ngày nay trời nắng rất gắt, tôi cố gắng làm việc, da tôi cũng bị đen đi không ít, làn da đã được chăm sóc tốt lại trở nên thô ráp.
Cố Cảnh nhìn quả trứng đen nhỏ trước mặt, không biết phải nói gì.