Vì vậy, sau khi được đại phu chẩn đoán có thai, bất kể cha mẹ hỏi thế nào, hắn đều chỉ nói rằng say rượu không nhớ gì nữa.
"Ca, lát nữa cùng muội ra đường xem đi! Sở tướng quân là chiến thần của Đại Chu chúng ta đấy!"
Tô Tuyết Nhi, muội muội của Tô Thần Nhiên, hưng phấn kéo tay áo hắn.
Tô Thần Nhiên đột ngột lắc đầu: "Không, ca không khỏe, ca về phòng trước đây."
Về đến tiểu viện của mình, đóng chặt cửa phòng, hắn từ từ trượt xuống ngồi trên đất, thân thể không ngừng run rẩy.
Sở Kiêu...
Tô Thần Nhiên siết c.h.ặ.t t.a.y che cái bụng của mình.
Bên ngoài đường phố đã lờ mờ truyền đến tiếng reo hò ồn ào, từ xa đến gần, tất cả đều đang mong chờ sự trở về của người anh hùng.
Mà Tô Thần Nhiên chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.
Hắn phải làm sao đây?
Nếu người đàn ông đó muốn, chắc chắn sẽ tìm thấy hắn.
Đúng lúc này, một tiếng bước chân dồn dập dừng lại bên ngoài cửa phòng hắn.
"Thiếu gia! Thiếu gia!" Giọng Tiểu Vũ, tiểu đồng thân cận của hắn, vì lo lắng mà thở hổn hển: "Tiền sảnh, tiền sảnh có rất nhiều binh lính đến! Sở tướng quân đích thân đến thăm, chỉ đích danh muốn gặp người!"
Tô Thần Nhiên chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, tay chân lạnh băng.
Hắn đến rồi! Tại sao hắn lại tìm đến? Chẳng lẽ hắn đã biết rồi?
Sảnh trước Tô phủ.
Sở Kiêu đứng giữa sảnh, bộ chiến bào còn chưa kịp thay ra, phong trần mệt mỏi nhưng vẫn oai phong lẫm liệt.
Hắn có vẻ ngoài cực kỳ tuấn tú, xương lông mày cao, sống mũi như đẽo.
Điều khiến người ta e dè nhất là đôi mắt hắn, đen như vực sâu, lúc này tuy đã cố tình kiềm chế sát khí trên chiến trường, nhưng vẫn khiến người ta không dám làm càn.
Lúc này, hắn lại lễ độ chắp tay với Tô Minh Viễn.
"Tô lão gia, đột ngột đến làm phiền thật mạo muội. Năm tháng trước ở Túy Tiên Lâu, ta vô ý đánh mất một vật tín quan trọng, không biết lệnh lang có từng thấy qua không? Vật này rất quan trọng với ta, không biết có thể mời lệnh lang ra gặp một chút được không?"
Trong lòng Tô Minh Viễn kinh ngạc, không rõ.
Năm tháng trước?
Đó chẳng phải là lúc Nhiên nhi bắt đầu "sinh bệnh" sao?
Khi Tô Thần Nhiên run rẩy đến sảnh trước, ngẩng đầu nhìn thấy bóng dáng đang ngồi trên ghế khách, cả người như bị sét đánh.
Đúng là hắn!
Sở Kiêu cũng đang đánh giá tiểu ca nhi bước vào.
Tô Thần Nhiên mặc trường bào màu trắng ngà, dung mạo thanh lệ thoát tục, vẻ mặt tái nhợt vì căng thẳng càng tăng thêm vài phần vẻ đẹp yếu ớt, trong đôi mắt sáng ngời tràn đầy sự hoảng loạn.
Trong lòng Sở Kiêu chấn động.
Đêm đó tuy hắn thần trí không tỉnh táo, nhưng sau đó vẫn lờ mờ nhớ đôi mắt ngấn lệ của người dưới thân, giống hệt với tiểu ca nhi trước mắt.
"Tô công tử, năm tháng trước ở Túy Tiên Lâu, ngươi có nhặt được một mảnh ngọc bội hình bán nguyệt không?"
Tô Thần Nhiên vô thức sờ vào túi tiền của mình.
"Ta... ta không có..." Giọng nói của hắn yếu ớt, rõ ràng không đủ tự tin.
Sở Kiêu đương nhiên không bỏ qua động tác nhỏ vô thức của hắn, trong đáy mắt xẹt qua một tia hiểu rõ.
Hắn không dồn ép, mà lấy ra một mảnh ngọc bội hình bán nguyệt khác từ trong lòng, viên ngọc ôn nhuận lặng lẽ nằm trong lòng bàn tay.
"Tô công tử, mảnh ngọc bội này... ngươi có thấy quen mắt không? Nó vốn là một cặp."
Ánh mắt của tất cả mọi người trong sảnh đều đổ dồn về Tô Thần Nhiên.
Hắn chỉ cảm thấy khó thở, bụng dưới đột nhiên nhói lên, không khỏi khom lưng.
"Nhiên nhi!" Tô phu nhân kinh hãi kêu lên.
Sở Kiêu bước một bước lớn lên trước, đỡ lấy Tô Thần Nhiên đang chao đảo.
Khoảnh khắc chạm vào, hắn ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trên người tiểu ca nhi, giống hệt với đêm đó.
Đúng lúc này, do thay đổi tư thế, chiếc áo choàng rộng rãi của Tô Thần Nhiên dính vào người hơn một chút, cái bụng nhô lên không thể che giấu được nữa.
Ánh mắt Sở Kiêu dừng lại trên đường cong hơi nhô lên mà ngay cả chiếc áo choàng rộng rãi cũng khó có thể che giấu của Tô Thần Nhiên, đồng tử đột nhiên co lại, đen sâu như đầm lầy.
Hắn lập tức quay sang Tô Minh Viễn: "Tô lão gia, chuyện này liên quan đến danh dự và tương lai của Tô công tử, liên lụy rất lớn, chi tiết không tiện nói ra cho mọi người nghe. Có thể thỉnh Tô lão gia tạo điều kiện, để Sở mỗ cùng Tô công tử nói chuyện riêng được không? Sở mỗ lấy danh dự của mình ra đảm bảo, tuyệt đối không dám có chút nào vượt quá lễ nghi."