MỘT TÊN TỒI TỆ HẮN BẮT TA UỐNG THUỐC TRÁNH THAI SUỐT BỐN NĂM

Chap 5

Chương 5. Trận Này Trò Chơi, Tôi Sẽ Chơi Với Anh Đến Cùng

 

Lộ Đình ở trạng thái bình thường, cực ít khi làm ra động tác thân mật mang ý vị ôn tồn như vậy với cậu.

Sự gần gũi đột ngột khiến Chung Ánh có chút bối rối, theo bản năng cho rằng đối phương lại đến kỳ mẫn cảm.

Giọng Lộ Đình nghe lại dị thường tỉnh táo và vững vàng, thậm chí mang theo vẻ lạnh nhạt thường thấy: “Có chút.”

Có chút là ý gì?

Chung Ánh trong lòng nghi hoặc, nhưng cũng không tiện hỏi lại. Cậu buông bàn tay ban đầu theo bản năng đặt ở trước ngực đối phương, ngược lại chống ở trên bàn phía sau, cố gắng kéo giãn một chút khoảng cách, ngữ khí có chút cứng nhắc hỏi lại: “Đó chính là kỳ mẫn cảm đúng không?”

Lộ Đình nghiêng đầu nhìn cậu: “Cậu đang làm gì?”

Omega cậu đưa tay lấy chiếc sổ ghi chép bên cạnh, đóng lại, mượn vật này che giấu sự không tự nhiên của mình: “Không có gì…… Tôi đi ngủ trước. Anh cũng nghỉ ngơi sớm đi.”

Cậu vừa định đứng dậy, Lộ Đình lại giữ lấy cổ tay cậu.

“Khoan đã.” Ánh mắt Lộ Đình lướt qua phòng khách có phần trống vắng, mày gần như không thể phát hiện mà nhíu lại, “Buổi tối ăn gì?”

Chung Ánh khi ở nhà một mình, ăn uống từ trước đến nay đơn giản qua loa, thường thường một bát mì hoặc một phần cơm hộp là xong.

Chung Ánh cho rằng Lộ Đình đói bụng, chần chờ một chút, thành thật trả lời: “Trong nhà không có gì ăn…… Anh muốn ăn mì không? Bằng không giờ này, bên ngoài hẳn là còn có quán chưa đóng cửa, ra ngoài ăn cũng kịp.”

Lộ Đình không trả lời, ánh mắt vẫn dừng trên mặt cậu, lặp lại vấn đề: “Tôi hỏi cậu buổi tối ăn gì.”

Chung Ánh lập tức nghẹn lời. Buổi tối cậu kỳ thật là cùng Lộ Nghệ ở căn tin bệnh viện ăn, gần đây cậu đi thăm em gái, luôn có thể ở bệnh viện “ngẫu nhiên gặp được” vị chú em này.

Nhưng điều này hiển nhiên không thể nói với Lộ Đình.

Ánh mắt cậu mơ hồ một chút, thấp giọng hàm hồ nói: “Chỉ là…… tùy tiện ăn một chút ở bên ngoài.”

Lộ Đình nói: “Tôi đói.”

Chung Ánh vào phòng bếp, nấu cho Lộ Đình một bát mì trứng đơn giản.

Canh trong có trứng, vài giọt dầu mè, vài sợi hành lá, nóng hổi bưng đến trước mặt đối phương. Chung Ánh thì dựa vào sofa đối diện, chờ Lộ Đình ăn xong.

Có lẽ là màn đêm quá tĩnh lặng, có lẽ là sự mệt mỏi mấy ngày liền rốt cuộc dâng lên, chờ đợi một lúc, cậu lại bất giác nghiêng đầu ngủ gục trên tay vịn sofa.

Lúc tỉnh lại, trên người có thêm một chiếc chăn mỏng mềm mại. Cậu dụi mắt ngồi dậy, vừa lúc thấy Lộ Đình từ chỗ huyền quan đi về, trong tay không có gì. Chung Ánh đoán, anh ta đại khái vừa mới đi ra ngoài vứt rác.

Thái độ của Lộ Đình đối với vạn vật trên đời, dường như luôn lạnh nhạt như vậy, mang theo một loại xa cách cao ngạo, phảng phất không có gì có thể thực sự lọt vào mắt anh ta, càng đừng nói đi vào lòng anh ta.

Trong đó, tự nhiên cũng bao gồm Chung Ánh.

Chung Ánh trước kia còn sẽ vắt óc, cố gắng tìm kiếm các loại chủ đề chung, vụng về muốn tới gần. Mà nay, lại chỉ hận không thể trốn càng xa càng tốt.

Nhưng hôm nay Lộ Đình dường như có chút khác thường.

Khi Chung Ánh nắm lấy tay nắm cửa phòng ngủ mình, có thể rõ ràng cảm nhận được ánh mắt như có thực chất phía sau vẫn luôn dõi theo cậu. Cậu do dự một chút, vẫn là quay người, hỏi thẳng: “Vậy…… Anh muốn làm không?”

Lộ Đình trở về nhà vào kỳ mẫn cảm, thông thường chỉ có một mục đích này.

Lộ Đình không trả lời, chỉ đẩy cửa phòng ra, rồi sau đó cứ thế đứng ở cửa, một tay tùy ý sỏ vào túi quần, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm cậu.

Chung Ánh thầm nghĩ, quả nhiên đoán đúng rồi. Cậu không hỏi thêm, tự giác đi vào trong.

Vừa vào cửa, cậu liền bắt đầu trầm mặc cởi quần áo, áo trên, quần, từng cái gấp lại đặt lên ghế bên cạnh, cùng với đợi lát nữa bị xé hỏng, còn không bằng tự mình làm.

Sau đó Chung Ánh nhanh chóng chui vào chăn, chỉ lộ ra một đôi mắt, ngón tay gắt gao nhéo chăn, giọng nói nghẹn ngào truyền ra, mang theo một tia thỉnh cầu: “Làm ơn…… Hôm nay nhẹ một chút. Tôi ngày mai còn phải gặp người.”

Lộ Đình vô cùng chán ghét vẻ tính toán của Chung Ánh, nhưng lại thực sự khó phủ nhận rằng tiểu thê tử của anh ta ngoại trừ lúc đó cũng không đến nỗi đáng ghét như vậy.

Chung Ánh chỉ cảm thấy ánh sáng trước mắt tối sầm lại, Lộ Đình đột nhiên vén chăn lên, mang theo lực đạo không dung kháng cự đè cả người cậu vào nệm, ngay sau đó chế trụ cổ tay cậu, ấn ở bên gối. Ánh mắt Alpha vừa lạnh vừa trầm, như muốn mổ xẻ cậu từ trong ra ngoài hoàn toàn xem xét.

“Tôi đoán,” giọng Lộ Đình khàn khàn, mang theo sự nghi ngờ không hề che giấu, “Có phải cậu lại động tay động chân gì đó với vòng tránh/thai không? Hay là…… cậu nhét thứ gì bên dưới?”

Dứt lời, ngón tay thon dài của anh ta liền không khỏi phân trần, ý đồ kiểm tra một cách minh xác.

Cơ thể Omega mẫn cảm mà run rẩy kịch liệt, mặt và cổ Chung Ánh trong nháy mắt đỏ bừng, như bị thiêu cháy. Cậu dồn dập thở hổn hển hai cái, cuống quýt lắc đầu, giọng nói mang theo run rẩy: “Không có! Thật sự không có…… Tôi, tôi không sinh con đâu.”

Khoảnh khắc này, Chung Ánh bỗng nhiên lý giải nguyên nhân Lộ Đình kiên trì bắt cậu uống thuốc tránh thai suốt bốn năm, ngày đêm đề phòng thủ đoạn có thể có của người bên gối, quả thật không bằng “vĩnh trừ hậu hoạn” như vậy dứt khoát.

Chung Ánh nhìn người trên người, bảo đảm nói: “Tôi sau này sẽ không làm anh không vui nữa. Nơi anh không cho tôi xuất hiện, tôi tuyệt đối không đi…… Anh nếu có người mình thích, tôi nhất định sẽ không quấy rầy, tôi thậm chí có thể giúp anh che giấu…… Chỉ cần anh đừng ly hôn với tôi, được không?”

“Chỉ cần hai năm…… Chỉ hai năm thôi.”

Hai năm thời gian, Chung Ánh tích cóp đủ tiền liền dẫn Ký Ngọc rời đi.

Lộ Đình không nói gì, chỉ dùng một ánh mắt cực kỳ phức tạp, sâu không thấy đáy nhìn cậu, phảng phất đang đánh giá lời này của cậu có bao nhiêu thật lòng, lại cất giấu bao nhiêu tính toán.

Chung Ánh thấy anh ta trầm mặc, vội vàng sửa miệng, rút ngắn thời hạn: “Một năm! Một năm cũng được! Đến lúc đó tôi sẽ tự mình đi khuyên mẹ các anh, tôi sẽ trả lại tự do cho anh, thật đấy.”

Thế nhưng, Lộ Đình chỉ hơi hơi nheo mắt, sau một lúc lâu: “Cậu lại đang giở trò gì nữa?”

Lộ Đình hiện tại, là hoàn toàn không hề tin tưởng bất kỳ lời nào cậu nói.

Sau gáy Chung Ánh truyền đến một trận đau nhói bén nhọn, Lộ Đình cúi đầu cắn tuyến thể cậu, trong phút chốc, tin tức tố Alpha nồng đậm mà đầy cảm giác áp bách cường thế rót vào, cơ hồ làm cậu không thở nổi.

“Loại lời này,” giọng Lộ Đình vang lên sát bên tai cậu, “Cậu đã nói với tôi bao nhiêu lần rồi? Tôi tự mình còn nhớ không rõ.”

Chung Ánh chịu đựng cảm giác sưng đau và choáng váng truyền đến từ tuyến thể, giọng nói mang theo tiếng nức nở run rẩy: “Lần này tôi nói thật…… Tôi biết mình sai rồi, Lộ Đình, anh tin tôi một lần, được không?”

Lộ Đình: “Được thôi. Muốn tôi tin cậu, có thể.”

Anh ta dứt lời, đột nhiên bế xốc người từ trên giường lên, lập tức đi về phía thư phòng. Chung Ánh không mặc gì, làn da trần trụi tiếp xúc với không khí hơi lạnh, kích thích một trận run rẩy.

Lộ Đình đặt cậu xuống sofa da lạnh ngắt trong thư phòng, ngay sau đó từ trong ngăn kéo lấy ra một phần văn kiện, tiếp theo, một cây bút được nhét vào tay cậu.

“Ký nó ngay bây giờ,” Lộ Đình từ trên cao nhìn xuống cậu, trong ánh mắt không có một tia độ ấm, “Ký đi, tôi liền tin cậu.”

Chung Ánh nhìn thấy bản “Giấy thỏa thuận ly hôn” chói mắt kia, chỉ cảm thấy tròng mắt đều bị đâm vào đau nhói.

Giữa cậu và Lộ Đình, phảng phất vĩnh viễn đều đang xác minh câu nói kia: “Được voi đòi tiên”.

Sự nhân nhượng từng lần của Lộ Đình, đổi lại là sự dây dưa và tai họa ngày càng nghiêm trọng của cậu.

Cậu nhớ lại năm đó cậu cắt cổ tay được cứu về, Lộ Đình đứng trước giường bệnh, nhìn bộ dạng chật vật không chịu nổi của cậu, cũng dùng giọng điệu lạnh nhạt này nói: “Được thôi. Trận này trò chơi, tôi sẽ chơi với cậu đến cùng.”

Sau đó mấy năm, Lộ Đình lại chưa từng cho cậu nửa phần sắc mặt tốt, chỉ còn lại sự lạnh nhạt và dày vò vô tận.

“Ký đi.”

Giọng Lộ Đình đột nhiên cao lên, mang theo áp lực chân thật, kéo cậu trở về từ hồi ức.

Lộ Đình đột nhiên buông tay. Bản thỏa thuận ly hôn và cây bút lạch cạch một tiếng rơi xuống đất, trong thư phòng yên tĩnh có vẻ đặc biệt chói tai.

Anh ta ngược lại dùng sức bóp chặt cằm Chung Ánh, khiến đối phương ngẩng mặt lên: “Tôi chịu đủ những trò quỷ của cậu rồi.”

“Chung Ánh, cậu không cảm thấy mình dối trá đến mức làm người ta ghê tởm sao? Tiếp theo có phải liền phải trèo lên mái nhà cao ốc đế quốc để uy hiếp tôi? Có phải chỉ cần tôi dám đề cập ly hôn, cậu liền lập tức nhảy xuống, khiến hai nhà Chung Lộ đều hướng về tôi gây áp lực?”

Đáy mắt anh ta một mảnh băng hàn, khóe miệng lại kéo ra một nụ cười gần như tàn nhẫn: “Cậu nếu cảm thấy dùng phương thức này trói buộc cuộc sống tôi rất có ý nghĩa, được thôi, tôi đã nói rồi, tôi có thể phụng bồi đến cùng.”

Nước mắt Chung Ánh lặng lẽ chảy xuống, rơi xuống mu bàn tay Lộ Đình, thấm ướt một mảng nhỏ.

Mỗi chữ Lộ Đình nói đều đúng.

Mọi cục diện tồi tệ, đều do một tay cậu tạo ra, là cậu gieo gió gặt bão.

Cuộc hôn nhân không tình yêu này ngay từ đầu đã tràn ngập tính toán và cưỡng ép, cuối cùng sự dày vò, chung quy là của cả hai người.

Ngày hôm sau, Chung Ánh tỉnh lại từ giấc ngủ hỗn loạn, chỉ cảm thấy khắp người như thể bị tan rã tái tổ hợp, không chỗ nào không nhức mỏi và đau đớn.

Cậu chống thân thể ngồi dậy, vị trí bên cạnh sớm đã trống vắng lạnh lẽo, Lộ Đình không biết đã rời đi từ lúc nào.

Cậu chậm rãi dịch xuống giường, hai chân chạm đất khi mềm đến mức loạng choạng, suýt nữa ngã thẳng xuống sàn.

Cậu vịn vào tường, chậm rãi đi đến trước gương lớn.

Người trong gương mặt mày còn sót lại một chút sắc thái tình/dục chưa tan hết của đêm qua, đuôi mắt phiếm hồng.

Xương quai xanh thậm chí chỗ thấp hơn, che kín những dấu vết ái muội dày đặc, biểu thị sự kịch liệt và không chịu nổi của đêm qua.

Nói không cần lưu lại dấu vết, Lộ Đình lại càng muốn làm ngược lại với cậu.

Gương mặt này của cậu, quả thật là sinh ra cực đẹp.

Cho dù giờ phút này mang theo mệt mỏi và chật vật, vẫn khó che giấu được vẻ xuất sắc kia.

Chung Ánh nâng tay lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt mình, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại.

Lúc trước, cũng chính vì gương mặt này, mới có câu chuyện sau này.


Chung Ánh hiện tại là học trò của một danh sư cực kỳ có danh vọng trong nghề làm bánh, nhờ sự đánh giá cao và đề cử của cô ấy, cậu có được một cơ hội đi học tại cơ sở huấn luyện chuyên nghiệp.

Ban đầu Chung Ánh thiếu sự tự tin này, là Mạnh Đàn Thanh hết lần này đến lần khác cổ vũ, hỏi cậu có nguyện ý đi thử xem không.

Đáy lòng cậu tràn ngập sự cảm kích đối với Mạnh Đàn Thanh, cảm thấy cô ta quả thực là một quý nhân hiếm có trong cuộc đời mình.

Hôm nay, cậu vừa làm xong bánh kem cho một đơn đặt hàng tư nhân, nhưng người ban đầu hẹn đến lấy hàng lại mãi không tới.

Thấy thời gian trôi qua từng chút một, cậu đành phải liên hệ Mạnh Đàn Thanh.

Giọng Mạnh Đàn Thanh trong điện thoại có chút chần chờ, chỉ nói bên kia hình như tạm thời xảy ra chút chuyện, không thể phân thân.

Thời gian gấp gáp, Chung Ánh do dự một chút, vẫn là hỏi rõ địa chỉ, quyết định chủ động mang bánh kem đưa qua.

Cậu xách hộp quà bánh kem, theo địa chỉ tìm đến một khu chung cư cao cấp xa hoa.

Sau khi gọi điện thoại cho người đặt hàng, bảo an mới cho cậu vào. Cậu thuận lợi tìm được tòa nhà tương ứng, đi thang máy ấn sáng tầng lầu mục tiêu.

Đứng trước cửa căn hộ, cậu nhấn chuông cửa, cửa mở sau, cậu đưa bánh kem ra, ngữ khí lễ phép: “Ngài khỏe, đây là bánh kem ngài đặt.”

Người bên trong cửa nhìn cậu, sững sờ vài giây, đột nhiên kinh ngạc lên tiếng: “…… Tẩu tử?”

Bước chân Chung Ánh đang chuẩn bị rời đi dừng lại, ngẩng đầu nhìn rõ người gọi cậu, là đồng đội của Lộ Đình, một gương mặt có chút quen thuộc.

“Tôi là Bùi Phong mà, anh không nhớ sao? Trước kia có một lần anh suýt chút nữa đốt cháy phòng bếp, vẫn là tôi vừa vặn qua, kéo anh ra khỏi khói đấy.”

Chung Ánh gật gật đầu, cậu đương nhiên nhớ rõ.

Đó vẫn là lúc cậu ban đầu học nấu ăn, luống cuống tay chân suýt chút nữa đốt nửa cái phòng bếp, khói đặc cuồn cuộn. Lộ Đình khi trở về, nhìn căn nhà một mảnh hỗn độn, tường bị hun đen, sắc mặt đen đến dọa người.

Chung Ánh lúc đó thấy rõ, Lộ Đình thật sự rất muốn động tay đánh cậu.

Cậu vừa định nặn ra hai câu lời khách sáo ứng phó cho qua, lại không ngờ câu tiếp theo của Bùi Phong làm cậu sợ chết khiếp: “Lộ ca! Mau ra xem ai tới!”

Chung Ánh gần như cứng đờ bị dẫn vào phòng, ngồi ở sofa phòng khách, cúi đầu, trong tay ôm một ly trà nóng vừa rồi bạn đời Omega của Bùi Phong nhiệt tình đưa cho cậu.

Trong phòng khách rộng lớn, hầu như đều là những gương mặt quen thuộc, bạn bè trong giới của Lộ Đình và bạn đời của họ.

Mỗi ánh mắt đổ dồn tới đều làm cậu như đứng đống lửa, như ngồi đống than, có người cười chào hỏi với cậu, cậu cũng chỉ có thể miễn cưỡng kéo ra một nụ cười xấu hổ nhưng không mất lễ phép đáp lại.

Bùi Phong kinh ngạc hỏi: “Tẩu tử, anh sao lại…… đang đi giao bánh kem?”

Chung Ánh giải thích: “Tôi cùng bạn bè cùng nhau làm một xưởng làm bánh nhỏ, nhận một ít đơn đặt hàng. Hôm nay người giao hàng ban đầu tạm thời có việc đi không được, tôi liền tự mình mang đến đây.”

Bùi Phong nghe vậy, trên mặt lộ ra sự tán thưởng chân thành: “Tẩu tử, tay nghề của anh tiến bộ cũng quá lớn! So với trước kia…… Thật là lợi hại!”

Hóa ra hôm nay là sinh nhật Bùi Phong, anh ta mời một vài bạn bè và đồng đội thân cận đến nhà tụ tập nhỏ.

Lộ Đình từ trước đến nay cực kỳ coi trọng tình nghĩa đồng đội, trường hợp này anh ta tự nhiên sẽ có mặt.

Bạn đời Omega nam tính của Bùi Phong, tên là Tiểu Vinh, là một người trẻ tuổi khí chất ôn nhuận. Cậu ta tò mò đến gần hơn một chút, nhỏ giọng hỏi Chung Ánh, trong ánh mắt mang theo chút khâm phục và hâm mộ: “Tẩu tử, nghe nói anh lúc trước kết hôn, là đi theo Lộ tướng quân cùng nhau tùy quân? Điều kiện tiền tuyến gian khổ như vậy, anh nhất định…… rất yêu tướng quân đúng không?”

Ngón tay Chung Ánh nắm chặt chén trà hơi siết chặt.

Yêu?

Lúc đó, họ mới kết hôn, một cuộc hôn nhân sắp đặt rõ ràng. Giữa hai người tràn ngập sự xa lạ, ngăn cách thậm chí là địch ý ngầm, đâu nói được gì về yêu hay không yêu.

Cậu thậm chí nhớ rõ đêm tân hôn, Lộ Đình ngay cả chạm vào cậu cũng không chạm một chút, phảng phất cậu chỉ là một vật trang trí thừa thãi và chướng mắt trong phòng.

Mà Chung gia đưa cậu ra, mục đích lại rõ ràng không gì hơn, cậu chính là một công cụ dùng để gắn kết quan hệ, một vật chứa cần phải nhanh chóng sinh hạ người thừa kế.

Chỉ có có con, Chung gia mới có thể tiếp tục “nhân từ” nuôi dưỡng cô em gái Ký Ngọc đang nằm ở bệnh viện, cần chi phí khổng lồ.

Những tính toán lạnh lùng và nỗi khổ bất đắc dĩ này, làm sao có thể nói với người ngoài.

Cuộc sống tiền tuyến tự nhiên là cực khổ. Vật tư quanh năm khan hiếm, khí hậu cũng khắc nghiệt đến kinh người, nhưng nhiệm vụ của Lộ Đình và đội ngũ của họ lại chưa từng ngừng lại việc quét sạch những trùng thú dữ tợn đáng sợ, không chỗ nào không có.

Chung Ánh nhớ rõ mình tùy quân chưa đến hai tháng.

Có một lần, khu vực họ đóng quân ngừng nước, cậu liền ôm một chậu quần áo tích góp, đi đến một bờ sông cách căn cứ khá xa để giặt giũ.

Khi trở về, trời đã gần hoàng hôn, cậu ôm chậu giặt nặng trịch, đi dọc theo con đường đá vụn trở về.

Ngay tại chỗ không xa trạm gác căn cứ, một con trùng thú không biết bằng cách nào đột phá phòng tuyến, lén lút đến đây đột nhiên từ sau công sự bỏ hoang lao ra, đánh cậu ngã mạnh xuống đất.

Con trùng thú kia dài chừng nửa thước, giáp xác đen nhánh bóng loáng, khẩu khí dữ tợn không ngừng đóng mở, nhỏ xuống nước bọt dính nhầy tanh hôi, đang từng bước một tiến gần về phía Chung Ánh ngã dưới đất.

Chung Ánh sợ đến hồn bay phách tán, bàn tay quơ quàng trên mặt đất thô ráp, nóng rát mà đau, cậu chân tay mềm nhũn liều mạng trượt về phía sau.

Trùng thú giơ lên càng sắc bén, mang theo tiếng gió rít, mắt thấy liền sắp cắt vào cổ cậu.

Ngay tại khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc này, một tiếng súng giòn tan chợt cắt qua chiều tà.

Đầu con trùng thú theo tiếng nổ tung, máu tươi tanh xanh lè bắn tung tóe khắp người Chung Ánh. Cậu kinh hồn chưa định mà thở hổn hển, nhìn thấy bóng dáng cao lớn quen thuộc kia bước nhanh vọt tới, một chân đá văng phần còn lại của con trùng thú đang run rẩy, cúi người ôm cậu ra khỏi bên dưới thi thể tanh hôi.

Bàn tay Lộ Đình mang găng tay gạt qua vết máu và óc trùng thú dính trên má cậu, động tác không tính là dịu dàng, thậm chí rất mạnh, vải găng tay ma xát làn da cậu hơi hơi đau, để lại một vệt đỏ.

“Không sao chứ?” Lộ Đình kiểm tra từ trên xuống dưới xem cậu có bị thương không.

Chung Ánh kinh hồn chưa định chớp chớp mắt, cậu ngẩng đầu nhìn chồng mình, ánh tà dương hoàng hôn dát lên khuôn mặt góc cạnh lạnh lùng của Lộ Đình một tầng viền vàng mơ hồ.

Khoảnh khắc đó, cậu không nói nên lời, chỉ là theo bản năng gắt gao nắm lấy cổ tay áo Lộ Đình, phảng phất bắt được cây phao cứu mạng duy nhất.

Cái ôm đó mang theo mùi thuốc súng, bụi đất và mùi máu tanh, không hề dễ chịu, thậm chí có chút gai người.

Nhưng trong dư vị sợ hãi tột cùng kia, Chung Ánh lại chỉ cảm thấy vô cùng ấm áp, vô cùng an toàn, phảng phất mọi nguy hiểm đều bị ngăn cách bên ngoài.

Chung Ánh nào dám tiếp lời “yêu” kia, chỉ hàm hồ rũ mi mắt: “Cũng, cũng tạm được…… Kỳ thật điều kiện cũng không tệ như trong tưởng tượng, mọi người…… không phải đều như vậy mà vượt qua sao.”

Bùi Phong lại như mở máy hát, mang theo vài phần cảm khái tiếp lời: “Bất quá Tẩu tử anh thật sự là lợi hại! Lúc đó anh là người nhà đầu tiên dám đi theo tùy quân. Tình thế lúc đó căng thẳng biết bao, chúng tôi mỗi lần đi ra ngoài đều không chắc có thể trở về nguyên vẹn được không.”

Anh ta quay đầu nhìn về phía Lộ Đình, cố gắng kéo anh ta vào chủ đề: “Lộ ca, anh còn nhớ lần đó không? Anh dẫn đội đi ra ngoài trinh sát, kết quả bị một đám trùng thú biết phun khí độc bao vây! Lúc đó tín hiệu hoàn toàn bị cắt, bộ chỉ huy đều sắp phát điên.”

Bùi Phong nói càng lúc càng hăng say: “Tẩu tử chờ không thấy anh về ăn cơm, trực tiếp tìm đến trung tâm chỉ huy, lúc đó quản không nghiêm như bây giờ. Anh ấy vừa nghe tình huống, sắc mặt liền trắng bệch, nhất quyết bắt chúng tôi lập tức đi ra ngoài cứu người. Nhưng lúc đó hướng dẫn viên của chúng tôi cũng hít phải khí độc ngã xuống, nơi quỷ quái đó một nửa đều là chướng khí, căn bản không nhìn rõ đường! Kết quả anh đoán xem?”

Bùi Phong vỗ đùi: “Anh đoán xem, Tẩu tử trực tiếp lên xe nói anh ấy lái! Trời ơi, con đường đèo hiểm trở như vậy, khắp nơi là đá vụn và vách đá, Tẩu tử lái như đua xe trên đất bằng, vững đến không thể tin được!**”

Một đồng đội khác bên cạnh cũng cười xen vào: “Tôi nhớ! Lúc đó Tẩu tử còn nói, anh ấy đặc biệt mẫn cảm với tin tức tố của Ca anh, cách rất xa đều có thể ngửi thấy, bảo chúng tôi cứ dùng anh ấy như chó cứu hộ là được. Kết quả thật đúng là thần! Cứ thế dựa vào chút cảm giác đó mà dẫn chúng tôi đi vào từ trong chướng khí! Đáng tiếc Lộ ca các anh lúc đó đều ngất đi rồi, không thấy được cái vẻ oai phong đó của Tẩu tử!”

Họ người một lời ta một lời, nói đến khí thế ngất trời.

Chung Ánh ngồi ở đó, cậu có thể nói gì đây?

Chẳng lẽ nói lúc trước bất quá là người không biết không sợ, hoàn toàn dựa vào một sự ngu xuẩn và nỗi sợ mất đi chỗ dựa mà được ăn cả ngã về không?

Lộ Đình từ đầu đến cuối không tiếp lời, chỉ trầm mặc lắng nghe, biểu cảm trên mặt không nhìn ra cảm xúc gì.

Lời kể náo nhiệt và sự trầm mặc của anh ta tạo thành sự đối lập rõ ràng, khiến không khí dần trở nên có chút vi diệu và ngượng ngùng.

Bùi Phong dường như cũng nhận ra, cười gượng gạo, cố gắng hòa hoãn một chút: “Bất quá hiện tại mọi người đều tốt, Lộ ca cũng làm tới tướng quân, cuối cùng cũng vượt qua được rồi.”

Chung Ánh thật sự muốn rời khỏi đây ngay lập tức, nhưng lại sợ đột nhiên đứng dậy sẽ làm mất hứng mọi người, càng sợ sẽ làm Lộ Đình cảm thấy mất mặt, chỉ có thể tiếp tục cứng đờ ngồi, cố gắng duy trì chút nụ cười lễ phép lung lay sắp đổ trên mặt.

Đến lúc ăn cơm, mọi người cực kỳ ăn ý chừa lại một chỗ trống bên cạnh Lộ Đình, ánh mắt như có như không liếc về phía Chung Ánh.

Lộ Đình đành phải căng da đầu đi qua ngồi xuống, ngồi xuống sau lại không hề dấu vết dịch sang bên cạnh, kéo ra một chút khoảng cách bé nhỏ không đáng kể.

Anh ta toàn bộ quá trình trầm mặc ăn đồ ăn trên đĩa trước mặt, hầu như không tham gia trò chuyện.

Trên bàn cơm, chủ đề chuyển sang hôn lễ sắp cử hành của Bùi Phong và Tiểu Vinh, trên mặt Tiểu Vinh tràn đầy hạnh phúc không hề che giấu, Chung Ánh nhìn, cũng từ tận đáy lòng cảm thấy vui mừng cho họ.

Sau này khi chia bánh kem, Bùi Phong cố ý nói to đây là Chung Ánh tự tay làm. Lập tức có người cười trêu chọc: “Bánh kem phu nhân tướng quân tự tay làm, hương vị quả nhiên không giống nhau ha!”

Chung Ánh theo bản năng nghiêng đầu, nhanh chóng liếc nhìn sắc mặt Lộ Đình, sợ nhìn thấy chút không vui hay trào phúng nào trên gương mặt kia.

May mắn, không có.

Biểu cảm Lộ Đình bình đạm không gợn sóng, phảng phất căn bản không nghe thấy câu trêu chọc kia, hoặc là…… căn bản không để tâm.

Anh ta chưa bao giờ giống Chung Ánh, thỉnh thoảng còn sẽ vì chút hư vinh đáng buồn mà quấy phá, cố gắng trước mặt người ngoài miễn cưỡng duy trì vẻ ngoài hòa hợp của mối quan hệ hai người.

Lộ Đình từ trước đến nay là người bày ra sự thật tan vỡ của tình cảm họ một cách chói lọi trên bàn, khinh thường mọi sự che đậy.

Mà hiện tại, Chung Ánh chính mình cũng không quá để ý.

Giả rốt cuộc vẫn là giả, vô luận tô son trát phấn thế nào, cũng không biến thành thật được.

Tiểu Vinh rất hứng thú đến xin cậu hướng dẫn cách làm bánh kem, ngữ khí chân thành. Bên cạnh lại có người nhớ tới chuyện cũ, cười nhắc đến hành động vĩ đại “vì yêu đốt cháy phòng bếp” năm đó của Chung Ánh.

“Tôi có lần đến tìm Lộ ca, thấy mười ngón tay Tẩu tử không có ngón nào lành lặn, không dán băng cá nhân thì cũng quấn băng gạc. Lúc đó tôi hâm mộ Lộ ca lắm!” Người đó nói đến hứng thú, “Nói thật, Tẩu tử trước kia ở Chung gia, đó là thiếu gia đàng hoàng, mười ngón không dính nước dương xuân. Vì Lộ ca, thế mà có thể làm được đến mức này……”

Chung Ánh: “…………”

Cậu chỉ cảm thấy một trận nóng ran khó xử dâng lên mặt.

Những người này chẳng lẽ đều không nhìn ra, Lộ Đình cơ hồ muốn phân rõ mọi giới hạn với cậu sao? Vì sao còn có thể như không có chuyện gì mà nói lớn nói những chuyện quá vãng kia?

Chung Ánh thật sự không thể ngồi thêm một khắc nào nữa. Lợi dụng khoảng trống chủ đề, cậu lén lút gửi một tin nhắn cho Mạnh Đàn Thanh.

Vài phút sau, di động cậu đúng lúc vang lên. Chung Ánh lập tức cầm lấy di động, trên mặt lộ ra lời xin lỗi đúng lúc: “Ngại quá, bên xưởng làm bánh đột nhiên có chút việc gấp, tôi phải đi trước một chuyến.”

Cậu đứng dậy, lễ phép cáo từ, cơ hồ như chạy trốn, rời khỏi nơi làm cậu như đứng đống lửa, như ngồi đống than này, thậm chí không dám nhìn Lộ Đình thêm một cái.

Chờ Chung Ánh rời đi sau, không khí náo nhiệt trong phòng khách tựa hồ cũng lắng xuống vài phần.

Lộ Đình bỗng nhiên mở miệng: “Lần chuyện chướng khí đó, cụ thể là như thế nào?”

Bùi Phong đang uống rượu, nghe vậy sững sờ một chút, nghi hoặc nhìn về phía anh ta: “Lộ ca…… Anh không biết sao? Tẩu tử sau này không nói cho anh sao?”

Lộ Đình nói không.

Bùi Phong bị anh ta nhìn có chút rụt rè, sờ sờ mũi, ngượng ngùng nói: “Tôi chỉ…… Tôi coi như lúc ấy thuận miệng nói vậy thôi, bảo Tẩu tử nhất định phải giữ bí mật. Không ngờ anh ấy lại ngay cả anh cũng không nói cho.”

Anh ta dừng một chút, ngữ khí trở nên nghiêm túc hơn: “Dù sao việc nhân viên phi biên chế tham gia vào hành động cấp bậc đó, còn lái xe xông vào khu ô nhiễm, nói thế nào cũng không hợp quy củ, càng không vẻ vang. Nếu lúc đó bị lộ ra, toàn bộ đội chúng tôi sợ là đều phải chịu xử phạt. Cho nên tôi mới cầu xin anh ấy, ngàn vạn đừng nói với bất kỳ ai.”

Bùi Phong như nhớ lại cảnh tượng lúc đó, trong giọng nói mang theo vài phần cảm khái: “Nói thật, Lộ ca, anh đừng thấy Tẩu tử ngày thường như vậy, ngày đó anh ấy lái xe thật sự là vững đến dọa người, lại bình tĩnh lại quyết đoán, con đường hiểm như vậy, mắt cũng không chớp một cái. Chúng tôi lúc đó ở phía sau, trong lòng đều khâm phục đến không thôi.”

Giọng Bùi Phong nhỏ xuống, mang theo chút cảm xúc phức tạp: “Kết quả đâu? Khó khăn lắm mới tìm thấy các anh, xe vừa mới dừng lại, anh ấy vừa nhìn thấy anh trúng độc hôn mê, bộ dạng mặt mày xanh mét, cả người trong nháy mắt liền suy sụp. Lao tới ôm anh, khóc đến cả người run rẩy, lời nói cũng nói không lưu loát, cứ thế gắt gao ôm lấy, trong miệng lặp đi lặp lại cũng chỉ biết nói ‘cứu cứu anh ấy’, ‘cầu xin các anh mau cứu cứu anh ấy’…… Khóc đến thảm như vậy, tôi lúc đó ở bên cạnh nhìn, trong lòng cũng lộp bộp một tiếng, suýt chút nữa cho rằng anh thật sự không qua khỏi…… Phi phi phi.”

Lộ Đình như suy tư.

back top