Trên màn hình quang học, những vệt đỏ đại diện cho tộc trùng đang điên cuồng nuốt chửng những vùng lãnh thổ xanh của Liên bang, tiếng chuông báo động chói tai giống như tiếng gọi tử thần.
Không ai phản bác.
Trong sự im lặng đến nghẹt thở, vị thượng tướng già mệt mỏi nhắm mắt, rồi mở ra, nói với người sĩ quan liên lạc đang đứng sững sờ: “Còn ngây ra đó làm gì! Lập tức chuẩn bị tàu con thoi! Đến nhà tù quân sự! Với quyền hạn cao nhất!”
Trần Nặc được đưa ra khỏi nhà tù, thay vào bộ quân phục nguyên soái quen thuộc. Anh đi lên đài chỉ huy gần như đã tê liệt, liếc nhìn bản đồ chiến trận, báo động đỏ gần như bao phủ toàn bộ màn hình.
“Báo cáo tình hình hiện tại.” Anh nói.
Người sĩ quan tình báo lập tức trả lời: “Chủ lực tan rã. Tộc trùng đã xuyên thủng phòng tuyến cuối cùng. Dự kiến sẽ đến hành tinh thủ đô trong vòng hai mươi giờ nữa.”
“Tình trạng hạm đội?”
“Hạm đội thứ bảy bị tiêu diệt hoàn toàn. Hạm đội thứ ba, thứ năm tổn thất quá nửa. Chuỗi chỉ huy đứt đoạn.”
Ngón tay Trần Nặc nhanh chóng lướt qua màn hình, phóng to một khu vực.
“Khu D7. Tại sao không có bố phòng?”
Vị nguyên soái Alpha không nhịn được mở lời: “Nơi đó là vùng mù của cảm biến! Hơn nữa...”
“Hơn nữa là con đường bắt buộc phải đi qua của đội vận chuyển tộc trùng.” Trần Nặc ngắt lời ông ta, đồng thời nhanh chóng nhập tọa độ, “Phi đội ‘Liệt Phong’, lập tức cắt vào khu D7. Tấn công hỏa lực vào tọa độ Alpha-7.”
Từ kênh liên lạc truyền đến một giọng nói do dự: “... Alpha-7? Thưa chỉ huy, nơi đó không có gì cả!”
“Thực thi mệnh lệnh.” Trần Nặc nói với giọng kiên quyết.
Vài giây sau, trong kênh truyền đến tiếng kinh ngạc: “Xuất hiện! Nhóm tàu vận chuyển của tộc trùng! Chúng đang rời khỏi lớp ngụy trang! Khai hỏa! Khai hỏa toàn diện!”
Ánh sáng vụ nổ lóe lên ở tinh vực phía xa.
Trần Nặc không dừng lại: “Tàu ‘Thiết Mạc’, di chuyển lên ba đơn vị. Góc bốn mươi lăm độ bên trái, khai hỏa toàn lực.”
“Rõ!”
“Tất cả các tàu tấn công, dùng chiến thuật bầy ong, tấn công cánh phải của tộc trùng.”
“Khởi động giao thức bầy ong!”
Lệnh của anh nối tiếp nhau, hạm đội hỗn loạn bắt đầu hoạt động trở lại.
Vùng đỏ trên màn hình quang học bắt đầu bị vùng xanh đẩy lùi.
Ba giờ sau, tình hình chiến trận ổn định.
Ba ngày sau, kênh liên lạc truyền đến báo cáo chiến trận cuối cùng: “Hạm đội chủ lực của tộc trùng tan rã! Chúng ta thắng rồi!”
Phòng chỉ huy im lặng c.h.ế.t chóc.
Tất cả những tướng lĩnh Alpha từng nghi ngờ, coi thường, thậm chí tham gia vào việc xét xử Trần Nặc đều đứng đó, không ai nói một lời.
Trần Nặc không cởi bộ quân phục nguyên soái ra.
Ra khỏi phòng chỉ huy, anh đứng trước mặt tất cả các phương tiện truyền thông, phía sau là hạm đội khổng lồ và vô số sĩ quan, binh lính. Ánh mắt anh lướt qua ống kính.
“Họ nói với tôi, Omega sinh ra đã yếu đuối, không nên đứng ở đây. Họ nói với tôi, tôi đã lừa dối tất cả mọi người, là tội nhân của Liên bang. Nhưng bây giờ, chính tôi, một tội nhân này, đã bảo vệ nhà cửa của các người.”
“Sinh ra là gì không quan trọng. Quan trọng là bạn muốn trở thành gì. Tại sao Omega phải trốn ở phía sau? Dù sinh ra yếu đuối, cũng có thể tự cường bất khuất, chống đỡ một bầu trời!”
Từ ngày đó, Trần Nặc không chỉ trở lại vị trí nguyên soái, mà câu chuyện của anh còn lan truyền khắp Liên bang.