Sau khi pheromone của Tiểu Thần ổn định, tôi đưa cậu ấy đến bệnh viện tái khám.
Bác sĩ nói tuyến thể của cậu ấy bị tổn thương nghiêm trọng, nhưng may mắn là trước đó đã có đánh dấu tạm thời, có thể để người được đánh dấu giúp xoa dịu, làm giảm bớt sự đau đớn trong quá trình điều trị.
Ông ấy đưa cho tôi một cuốn sổ nhỏ, trên đó ghi lại những việc mà bạn đời cần làm trong quá trình điều trị.
Tôi đỏ mặt nhận lấy, đợi khi Tiểu Thần muốn ghé đầu vào xem, thì lại kiên quyết không cho cậu ấy xem.
Bước ra khỏi cửa bệnh viện, người phụ nữ kia lại xuất hiện ở cửa.
Ánh mắt bà ấy nhìn tôi vô cùng phức tạp, nhưng cuối cùng không nói gì.
Tôi biết, bà ấy là mẹ của Ôn Yến Thần.
Mặc dù trước đây không hỏi han gì đến cậu ấy, nhưng những chuyện Ôn Yến Thần bị tính kế, cũng không phải do bà ấy làm.
Tuy nhiên, bà ấy đã gọi Tô Ngôn đến để ly gián tôi và Ôn Yến Thần, đây là nguyên nhân khiến tôi và cậu ấy chia tay.
Thế nhưng, sau này Ôn Yến Thần phát điên, cũng là bà ấy ngăn cản.
Trong những gia đình lớn, tình người phức tạp, người phụ nữ gả vào nhà họ Ôn, cuộc sống chắc hẳn cũng không dễ dàng.
Vì tôi và Tiểu Thần đã ở bên nhau, tôi thực sự không muốn truy cứu những chuyện này nữa.
Tôi chạm vào tay Ôn Yến Thần, môi cậu mấp máy, không tình nguyện mà gọi một tiếng mẹ.
Tôi nắm tay cậu đi qua:
“Phu nhân Ôn, Tiểu Thần tôi đưa đi, tôi sẽ chăm sóc tốt cho cậu ấy.”
Người phụ nữ khựng lại một chút:
“Đừng gọi tôi là phu nhân Ôn.”
Lại nói với Ôn Yến Thần:
“Đợi con khỏe lại, hãy trở về tìm mẹ, nhà họ Ôn vẫn cần con.”
Bà ấy từ từ rời đi, tôi nắm tay Ôn Yến Thần, cũng từ từ đi về nhà.
Thân hình to lớn của cậu dán chặt vào tôi, đầu cọ cọ vào gáy tôi.
“Anh, bác sĩ nói anh phải làm gì với em vậy?”
Tôi không nói.
Cậu nhẹ nhàng cắn tôi một cái, trêu chọc tôi đến nóng người:
“Anh…”
Tôi bất lực, nhẹ nhàng nói một câu vào tai cậu.
Cậu ngẩn người một lúc, mặt lập tức tái đi:
“Anh! Anh lừa em đúng không?”
“Không thể nào!”
“Bác sĩ làm sao có thể bảo em kiêng chuyện đó chứ!”
Hết.