RỐT CUỘC TA CŨNG ĐƯỢC LÀM THẾ THÂN!

Chương 20

Câu lạc bộ xây dựng trên núi. Vì là nơi tư nhân, nên không có khách khứa.

Sân bãi rộng lớn chỉ còn lại Kỷ Liêu, cùng một nhân viên công tác đang làm gì đó ở xa.

Kỷ Liêu đứng ngồi không yên.

Khi đọc tiểu thuyết, bất kỳ nguy hiểm và khốn cảnh nào, đều có kết cục đã định. Xem lúc đó vừa căng thẳng nhưng cũng yên tâm.

Nhưng Kỷ Liêu đi vào nơi này, mỗi cốt truyện đều có chút khác biệt. Anh không khỏi thấp thỏm, sợ hãi Văn Khâu xảy ra chuyện.

Nếu không cầu Văn Khâu đến thì tốt rồi.

Kỷ Liêu có chút hối hận.

Đáng tiếc không có thuốc hối hận để uống.

Ngay trong sự chờ đợi nóng lòng này, tiếng gầm rú của xe thể thao từ xa vọng đến gần.

Kỷ Liêu nhón chân ngóng đợi, là chiếc xe Văn Khâu lái!

Giang Phi cũng lái đến rất nhanh. Khi Văn Khâu vừa dừng xe, hắn cũng theo sau dừng lại.

Nhưng chỉ chậm hai giây đó, đã khiến hắn thua.

Văn Khâu mở cửa xuống xe, ném mũ bảo hiểm cho Giang Phi đang thất thần.

Giang Phi theo bản năng tiếp lấy.

Văn Khâu mới mở miệng nói chuyện: “1 triệu, chuyển cho tiểu bằng hữu nhà tôi là được.”

“……”

Kỷ Liêu lặng lẽ nhìn Văn Khâu, bên tai vô thức nóng lên.

Tuy biết Văn Khâu cố ý làm Giang Phi khó chịu, nhưng cách xưng hô ái muội này được thốt ra một cách dễ dàng, Kỷ Liêu vẫn run rẩy một chút.

Giang Phi thì hai chân mềm nhũn, thay đổi thái độ kiêu ngạo, cười gượng:

“Chỉ đùa thôi, Văn tổng nghiêm túc như vậy sao?”

Văn Khâu: “Tôi luôn luôn nghiêm túc. Quá hạn không đến tài khoản, tôi sẽ đến nhà cậu đòi.”

Mặt Giang Phi lập tức từ tái nhợt, biến thành đỏ bừng.

Hắn biết Văn Khâu làm được.

Mà hắn cũng không dám để trong nhà biết hắn đánh cược lớn như vậy.

Văn Khâu không thèm để ý đến Giang Phi nữa, xoay người ý bảo Kỷ Liêu:

“Đưa số thẻ cho Phi thiếu.”

“Vâng ạ.”

Kỷ Liêu vui mừng như chim nhỏ, gần như bay đến trước mặt Giang Phi, lấy điện thoại ra nói:

“Tiêu pha Phi thiếu.”

Giang Phi đã không còn vẻ tùy tiện vừa rồi. Hắn đảo mắt nhìn về phía Kỷ Liêu, hạ giọng nói:

“Tôi không có quyền hạn chuyển khoản lớn như vậy…”

Mặc dù hắn cố tình nói nhỏ, Kỷ Liêu lại quay đầu hô lớn:

“Văn tiên sinh, Phi thiếu nói hắn không có tiền!”

“Tôi có tiền!” Giang Phi tức c.h.ế.t đi được, lấy điện thoại ra, hung tợn mở khóa, đưa mã QR:

“Thêm bạn tốt, gửi số thẻ cho tôi! Tôi ngày mai chuyển!”

Kỷ Liêu cười cười, quét mã thêm bạn, thân thiết nói:

“Chờ cậu nha!”

Nói xong, anh mặc kệ sắc mặt Giang Phi, bay trở về bên cạnh Văn Khâu.

1 triệu.

1 triệu a!

Mặc dù còn chưa đến tài khoản.

Nhưng là 1 triệu a!!!

Kỷ Liêu nhảy nhót theo Văn Khâu về xe. Lúc này, Văn Khâu trong mắt anh, quả thực là một tượng đài thần tượng lấp lánh ánh vàng.

Đây làm sao có thể là vai ác đâu?

Tuyệt đối là Bồ Tát a!

Văn Khâu lại biến trở về vẻ mặt không chút gợn sóng kia, như thể không có chuyện gì xảy ra.

Nhưng ánh mắt nóng rực của Kỷ Liêu quả thật có cảm giác tồn tại cực mạnh.

“Sao vậy?”

Trước khi khởi hành trở về, hắn vẫn bất đắc dĩ nhìn về phía Kỷ Liêu.

Tim Kỷ Liêu đập thình thịch. Bốn mắt nhìn nhau với Văn Khâu, những con bướm trong n.g.ự.c “Rầm” một tiếng bay ra.

Nguyên chủ yêu Văn Khâu là có nguyên nhân.

Không ai có thể ngăn cản sức mạnh của tiền!

Không một ai!

Kỷ Liêu vô thức cười cong mắt, tình ý chân thành mà vuốt m.ô.n.g ngựa:

“Văn tiên sinh, ngài vừa rồi thật sự rất ngầu!”

“Tôi muốn làm trâu ngựa cho ngài cả đời!”

“Tâm trạng ngài có tốt hơn chút nào không? Nếu không ngài cắn tôi một miếng, thả lỏng một chút?”

Nói rồi, Kỷ Liêu kéo cổ áo, lộ ra một đoạn cổ.

Văn Khâu: “……”

Lần đầu tiên nghe nói có kiểu thả lỏng như vậy.

Tuy nhiên lúc này ánh mắt Kỷ Liêu sáng ngời, má ửng hồng, cùng với hai câu “ngốc lời nói”, dường như quả thật làm hắn tâm trạng tốt hơn một chút…

Không đúng, hắn vốn dĩ tâm trạng đã rất tốt rồi mà!

Văn Khâu cười nhạt, đơn giản không đáp lại Kỷ Liêu, khởi động xe lên đường.

Kỷ Liêu vẫn đắm chìm trong vui sướng không thể tự kiềm chế.

Lời anh nói đều là lời thật lòng, không phải lấy việc Văn Khâu có đáp lời hay không làm mục đích chuyển hướng.

Cho nên anh tiếp tục nhìn chằm chằm Văn Khâu. Ông chủ vàng ròng vừa đẹp trai lại vừa thích bạo tiền quá hiếm có, anh phải nhìn thêm nhiều hơn.

Văn Khâu cũng không quản Kỷ Liêu, tùy ý ánh mắt Kỷ Liêu đánh giá.

Xe một lần nữa chạy lên đường đèo, rất nhanh đã xuống núi, đèn đường cũng trở nên rực rỡ.

Văn Khâu nhìn thẳng phía trước. Ánh sáng đan xen, rất giống với ngày hắn gặp tai nạn xe hơi.

Mà hắn không còn cần phải “cứu vớt” Lâu Duyệt, không còn cần phải nhẫn nhịn Lữ Hoành Đạt.

Con đường phía trước thật rộng lớn, tự do giơ tay có thể chạm tới — chỉ cần hắn giải quyết vấn đề cuối cùng:

Kỷ Liêu.

Trong khoảnh khắc, chuyện cũ lướt nhanh qua đầu, vô số hình ảnh của Kỷ Liêu cuộn trào.

Kỷ Liêu lái xe đ.â.m vào Lâu Duyệt.

Kỷ Liêu bị chính mình trói buộc bên người.

Kỷ Liêu không khóc không nháo, luôn yên tĩnh nhìn mình.

Sau đó lộ ra sau gáy mình……

Khoan đã.

Kỷ Liêu từ trước cũng sẽ dùng ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm mình, chủ động lộ ra sau gáy!

Kỷ Liêu không phải hận hắn.

Kỷ Liêu là yêu hắn!

Văn Khâu hiểu ra.

Hóa ra Kỷ Liêu đ.â.m Lâu Duyệt không phải vì hận hắn, mà là vì yêu hắn.

back top