RỐT CUỘC TA CŨNG ĐƯỢC LÀM THẾ THÂN!

Chương 22

Hắn hạ bệ Lữ Hoành Đạt, với tư cách chủ tịch Văn thị thôn tính Lữ thị, khiến Lữ Hoành Đạt thân bại danh liệt.

Chỉ cần hắn làm từng bước lại một lần nữa, hắn vẫn có thể thành công một lần nữa.

Nhưng tại sao nhớ đến những chuyện này, lại thấy nhàm chán vô vị đến thế?

“Cứ như vậy đi.”

Văn Khâu uống cạn ngụm cà phê cuối cùng.

“Tôi không làm nữa.”

Hắn nói.

“Cái gì?”

Lữ Hoành Đạt vốn định cho Văn Khâu một chút giáo huấn, còn chưa vào chủ đề, đã bị cắt ngang ý nghĩ.

Văn Khâu lại cảm thấy rộng mở thông suốt.

Thành công thêm một lần thì sao? Cuối con đường này, không ai chờ hắn.

Không bằng sống cuộc đời của chính mình.

“Tôi nói, tôi không làm nữa.”

Hắn ném chiếc ly không vào thùng rác, ánh mắt cũng chuyển hướng Lữ Hoành Đạt.

Từng hắn cho rằng chỉ có bận rộn vội vàng, mới có thể đạt được tự do.

Chính là giờ phút này nói xong mấy chữ này, ngược lại thấy nhẹ nhõm vô cùng.

Kế thừa gia nghiệp.

Báo thù.

Kiếm tiền.

Đều không phải là lựa chọn bắt buộc của nhân sinh hắn.

Hắn cũng có thể “buông bỏ”.

“Mày có phải điên rồi không? Mày biết mày đang nói gì không? Mày muốn làm gì? Đứng lại! Đứng lại mày có nghe không! Đứng lại!!!”

Lữ Hoành Đạt còn chưa làm rõ tình hình, đã thấy Văn Khâu quay người đi ra khỏi văn phòng.

Hắn đứng tại chỗ gầm thét nửa ngày, rốt cuộc không nhận được nửa điểm đáp lại.

Phản loạn, Văn Khâu phản loạn!

Lữ Hoành Đạt tức giận đến mức hất đổ máy tính và văn kiện ra ngoài.

“Rầm!”

“Bang bang!”

“Két!”

Các loại tiếng vỡ vụn, khiến khu vực làm việc im lặng như ve sầu mùa đông.

Trương Nam nhìn thấy Văn Khâu đi ra khỏi văn phòng, lập tức đi theo.

Đến khu vực thang máy, lại nghe thấy tiếng ồn ào truyền đến từ phía sau…

Hắn cũng tâm trạng phức tạp nhìn về phía Văn Khâu.

Văn Khâu ngược lại thập phần bình tĩnh: “Tôi sẽ bảo phòng nhân sự bổ nhiệm lại cậu. Cậu về đợi thông báo đi.”

“À?”

Trương Nam không hiểu.

Văn Khâu bước vào thang máy, cười một chút, giải thích:

“Tôi từ chức.”

“Á???”

Trương Nam như bị sét đánh.

________________________________________

Kỷ Liêu cũng không mong chờ Giang Phi trả lời, gửi tin nhắn xong, liền ra cửa tìm Trần Tử Lê tiếp tục xem nhà.

“Tôi hay tìm cậu, cậu có thấy phiền không nha?”

Kỷ Liêu hỏi Trần Tử Lê.

Mỗi lần đi xem nhà, đều là Kỷ Liêu đi xe máy điện đến cửa hàng, đăng ký xong, chở Trần Tử Lê cùng đi.

“Không phiền đâu ạ.”

Trần Tử Lê luôn cười ha hả, lộ ra hai lúm đồng tiền nhạt.

“Người thường mua nhà không dễ dàng, khoản chi lớn, cẩn thận một chút là điều nên làm. Tôi dẫn ngài xem thêm, ngài chọn căn ưng ý.”

“Ừm.” Kỷ Liêu gật đầu.

Người bán hàng quả thật biết nói chuyện, Kỷ Liêu rất đồng tình.

“Căn này giá cả ưu đãi, khuyết điểm cũng là xa nội thành. Nhưng ưu điểm cũng rất rõ ràng, nhà mới, nội thất còn sẽ được tặng kèm…”

Trần Tử Lê thao thao bất tuyệt giới thiệu nhà, Kỷ Liêu cũng chăm chú lắng nghe.

Gần trưa, điện thoại Kỷ Liêu mới không ngừng rung lên.

【Thông báo từ Ngân hàng】

【Thông báo từ Ngân hàng】

【Thông báo từ Ngân hàng】

……

Hơn mười khoản tiền, lần lượt được chuyển vào tài khoản Kỷ Liêu.

Kỷ Liêu mở ứng dụng, nhấn vào kiểm tra số dư, cẩn thận đếm đi đếm lại.

10 triệu, thật sự là 10 triệu!

Giống như nằm mơ vậy, Kỷ Liêu hoảng hốt một lát, mới cuối cùng tin tưởng mình có 10 triệu tiền tiết kiệm.

A a a!

Kỷ Liêu vui vẻ đến mức muốn phát điên, rất muốn hét lên hai tiếng.

Đáng tiếc bên cạnh có người.

Anh nhanh chóng gửi tin nhắn cho Văn Khâu, báo cho Văn Khâu “tin vui” này, thậm chí lại lần nữa thử thêm bạn tốt với Văn Khâu.

Làm xong tất cả những điều này, anh ngẩng đầu nhìn về phía Trần Tử Lê, hai mắt tỏa sáng nói:

“Có đói bụng không? Tôi mời cậu ăn cơm? Xem thêm mấy căn nữa, tôi không sai biệt lắm là có thể chốt rồi.”

Trần Tử Lê không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng rõ ràng ý định mua hàng của khách hàng đã mãnh liệt hơn.

Nụ cười của hắn càng rạng rỡ: “Thật sao? Tốt quá! Đi ăn cơm thôi, vẫn là tôi mời ngài đi.”

Kỷ Liêu: “Tôi mời!”

Trần Tử Lê: “Tôi mời!”

Kỷ Liêu: “Nhất định phải là tôi mời!”

Trần Tử Lê: “……”

 

back top