“Đúng vậy, tôi chỉ muốn ở lại bên cạnh ngài!”
Kỷ Liêu lập tức bày tỏ lòng trung thành.
Im lặng.
Văn Khâu tự nhận đã làm tất cả những gì hắn có thể làm, nếu đã như vậy, hắn chỉ có thể nói thẳng:
“Kỷ Liêu, tôi sẽ không thích cậu.”
Kỷ Liêu: “……”
Gì?
“Tôi không thể cho cậu điều cậu muốn,” Văn Khâu nói thêm, “Chúng ta không phải người cùng một thế giới.”
Đồng tử động đất.
Kỷ Liêu đã hiểu.
Vòng lớn như vậy một vòng, hóa ra Văn Khâu hiểu lầm anh!
“Tôi……”
Vừa định mở miệng giải thích, anh đột nhiên nghĩ đến, trước mặt bóc trần sự tự mình đa tình của một Alpha, anh có thể có quả ngon ăn sao?
Tất nhiên là không.
Cũng tức là không hề trợ giúp cho mục tiêu của anh.
Nghĩ vậy, Kỷ Liêu đơn giản lén nhéo mình một cái, mắt rưng rưng gật đầu: “Tôi chưa từng hy vọng xa vời Văn tiên sinh thích tôi.”
“Cho tôi ở lại chăm sóc ngài, tôi đã rất mãn nguyện rồi.”
“Tôi chỉ muốn làm trâu làm ngựa cho ngài, xin cho tôi cơ hội này đi!”
Nói đến phía sau, Kỷ Liêu chân tình lên.
Văn Khâu cũng kinh ngạc: “10 triệu cũng không cần?”
Kỷ Liêu run lên một trận, thiếu chút nữa nước mắt rơi tại chỗ:
“Ai không muốn chứ. Nhưng tình hình hiện tại của ngài, vẫn nên tiết kiệm một chút, tiền giữ lại làm quỹ dự phòng đi.”
Rời khỏi tập đoàn, còn không biết thế lực hai bên sau lưng Văn Khâu sẽ vận hành thế nào, tài chính Văn Khâu có thể sử dụng hẳn là sẽ không bằng trước đây.
Kỷ Liêu không lo không có tiền.
Theo Văn Khâu bên cạnh, chờ đến khi Văn Khâu Đông Sơn tái khởi, anh không phải là đi theo phát đạt sao?!
Huống hồ anh hiện tại đã phát đạt, có nhà lại có xe!
Nghĩ đến căn nhà của mình, Kỷ Liêu nhận ra từ khi sang tên xong, anh chưa có thời gian về nhà mới.
Hiện tại Văn Khâu thất nghiệp, biệt thự suốt ngày bị người đến quấy rầy, Lâu Duyệt hôm qua còn nói ý quan trọng Văn Khâu đi chỗ ở Lâu Duyệt trốn tránh.
Xem ra Văn Khâu đã từ chối.
Nhưng ý tưởng này có thể tham khảo.
“Văn tiên sinh, ngài thật sự từ chức rồi sao?” Kỷ Liêu hỏi.
Văn Khâu còn chưa kịp hoàn hồn từ sự kinh ngạc, bị Kỷ Liêu hỏi, thế mà gật đầu: “Đúng vậy.”
Kỷ Liêu mặt mày hớn hở: “Vậy tôi dẫn ngài đi ra ngoài trốn thanh tĩnh nhé?”
Văn Khâu: “???”
________________________________________
30 phút sau, Văn Khâu đứng trước chiếc xe máy điện lâm vào trầm tư.
Hắn cũng không rõ, vì sao vừa mới còn muốn đi Châu Âu xem cực quang, hiện tại lại muốn đi cùng Kỷ Liêu.
Có lẽ, hắn không thích cực quang đến thế chăng.
Không bằng xem xem Kỷ Liêu rốt cuộc muốn làm gì.
“Tại sao không lái xe?” Đối mặt với mũ bảo hiểm Kỷ Liêu đưa qua, Văn Khâu có chút kháng cự.
Kỷ Liêu lại nhét vào tay Văn Khâu.
“Tôi không dám lái, vẫn là đi cái này tiện hơn nha.” Kỷ Liêu đặt vali hành lý ở phía trước, bảo Văn Khâu ngồi vào ghế sau.
Thật ra anh nghĩ, xe mới vẫn nên để lại ở đây, không lái, nói không chừng có thể bán được giá cao.
Văn Khâu vẫn kháng cự: “Lái xe của tôi.”
Kỷ Liêu lý do dư thừa: “Bên kia không tiện đỗ xe.”
Văn Khâu vô cùng ghét bỏ nhìn chằm chằm mũ bảo hiểm, sau một lúc lâu, cuối cùng miễn cưỡng đội lên, bất đắc dĩ ngồi vào ghế sau.
Kỷ Liêu cảm nhận được thân xe chùng xuống, cười ha hả khởi động.
“Ngồi chắc nha!”
Nói xong, chiếc xe máy điện chạy vụt đi.
Văn Khâu theo quán tính ngả ra sau một chút, nắm lấy quần áo Kỷ Liêu.
Kỷ Liêu trong mũ bảo hiểm cười thầm, lớn tiếng nói:
“Ôm eo tôi!”
Không biết Văn Khâu có nghe thấy không, dù sao mãi không thấy đến gần.
Kỷ Liêu không nói nữa, chỉ thầm hối hận, lúc trước nên mua một chiếc xe máy thật mới phải.