Căng da đầu lên xe, Kỷ Liêu vuốt tay lái, hít sâu, triệu hồi ký ức học lái xe xa xôi.
Năm đó huấn luyện viên cũng ngồi ở ghế phụ trừng mắt nhìn học viên, mọi người đều nói huấn luyện viên hung dữ.
Nhưng mức độ căng thẳng của Kỷ Liêu, lại không bằng một phần mười giờ phút này.
Bởi vì hiện tại ghế phụ ngồi chính là Văn Khâu.
Phanh xe, nhấn nút khởi động.
“Ong” một tiếng, xe khởi động.
Bật đèn xi nhan trái, nhả phanh, xe hơi động.
Hơi nhấn ga, là có thể lên đường.
Mỗi bước đều làm rất cẩn thận, Kỷ Liêu cảnh giác quét qua các kính chiếu hậu, còn phải nhìn chung quanh tình hình giao thông, trong lòng lại sợ làm không tốt chọc Văn Khâu sinh khí.
Thế là xe vừa muốn quẹo ra khỏi chỗ đậu, “Hô” một tiếng dừng lại.
Dây an toàn đột nhiên siết anh lại vào ghế.
“Xin lỗi!” Kỷ Liêu hoảng sợ, lập tức quay đầu nhìn về phía Văn Khâu.
“Nhầm chân rồi…… Định nhấn ga, lại đạp phanh.”
Văn Khâu bình tĩnh hơn dự đoán, dựa hẳn ra sau, hơi nhếch cằm: “Tiếp tục.”
“Tốt!” Kỷ Liêu lấy lại tinh thần, lại lần nữa buông phanh……
________________________________________
Kỷ Liêu từ khi ở trong biệt thự, ngoài con đường từ biệt thự ra cổng lớn, chưa từng đi dạo trong tiểu khu. Toàn bộ khu biệt thự đối với anh, có thể dùng từ xa lạ để hình dung.
Sự xa lạ này đối với tài xế mới là kinh khủng.
Anh lái xe tốc độ rùa bò, gặp giao lộ liền sợ hãi, không biết rẽ trái hay rẽ phải.
Hỏi Văn Khâu, Văn Khâu chỉ trả lời qua loa một câu “Tùy ý.”
Vậy thì tùy ý đi, anh đi thẳng tắp.
Khu biệt thự đúng là lớn, đi một lúc lâu, mới đến cuối đường.
Tường rào là cây xanh um tùm, bên ngoài tường rào có xe cộ qua lại tấp nập.
Kỷ Liêu vừa dừng xe, Văn Khâu lại mở miệng: “Quay đầu.”
“…… Quay đầu thế nào?” Kỷ Liêu có cảm giác đ.â.m tường cũng có.
Văn Khâu thì dường như đã sớm đoán trước, bình tĩnh, tự tin: “Chuyển xe, giữ khoảng cách.”
“Vâng vâng.” Kỷ Liêu liên tục gật đầu, căng da đầu nói: “Xin hỏi nút nào là số lùi?”
Văn Khâu im lặng một lát, như thể mới phát hiện việc dạy học có sai sót, đưa tay chỉ vào các nút bấm trên xe, bắt đầu từng bước từng bước chỉ dẫn.
Ngón tay Văn Khâu cũng trắng nõn thon dài, dưới ánh mặt trời tựa như phát ra ánh sáng.
Kỷ Liêu càng nỗ lực lắng nghe và ghi nhớ, thầm nghĩ có lẽ Văn Khâu quá đẹp hơn huấn luyện viên, mới làm anh căng thẳng đến vậy!
Hiểu rõ các nút bấm, Kỷ Liêu lại lần nữa hít sâu.
Chuyển xe, chuyển xe, chuyển xe, phanh gấp!
Tốc độ chuyển xe khống chế không tốt, khó tránh khỏi sai sót.
Lúc này tâm trạng anh tốt hơn một chút, không cần Văn Khâu chỉ đạo, anh tiến lên một lần nữa, đổi số, xoay vô lăng, nhấn ga.
Quay đầu thành công!
Có chút cảm giác, con đường tiếp theo, thuận lợi hơn rất nhiều.
Các biệt thự trong tiểu khu mỗi căn một kiểu, đoán chừng mỗi nhà đều có ý tưởng riêng, cho nên sân vườn tường rào đều có đặc sắc riêng.
Kỷ Liêu lái xe thuận lợi, còn có tâm trạng thưởng thức một phen.
Cứ như vậy đi hết tất cả các con đường trong tiểu khu, gặp vài lần bảo an Beta tuần tra, đều được Văn Khâu lộ mặt tống tiễn.
Trở lại biệt thự Văn Khâu, Kỷ Liêu từ từ dừng xe.
Nhưng vui quá hóa buồn, anh chưa nhấn phanh tay đã tháo dây an toàn, kết quả phanh chân lỏng, xe lại động.
Lại dọa anh giật mình.
“Trưa ăn gì nha? A!” Kỷ Liêu một chân đạp phanh chân.
Tự cho là luyện tập rất thuận lợi, lại không dừng xe tốt, có cảm giác thiếu sót hoang đường.
Cố tình Văn Khâu lúc này mở miệng: “Lái không tệ……”
Kỷ Liêu buột miệng thốt ra: “Về sau đừng lái được không?”
Quay đầu nhìn về phía Văn Khâu, trong tầm mắt Văn Khâu, anh gượng cười.
“?”
Văn Khâu nhướng mày.
Đối diện hai giây.
“A.” Văn Khâu đột nhiên cười.
Ở chung với Văn Khâu đã lâu, Kỷ Liêu rất ít khi thấy Văn Khâu cười.
Vị vai ác này thường ngày lạnh như băng sương, người sống chớ gần, vì thế nụ cười nhàn nhạt này, cũng như mặt trời ấm áp vừa lên, mùa xuân tràn ngập nhân gian.
Kỷ Liêu nhìn đến ngây người, đầu óc không hoạt động kịp.
Vì thế lại buông ra một câu: “Văn tiên sinh, hôm nay ngài dùng nước hoa, thật thơm.”
Không sai, anh lại ngửi thấy mùi hương lạnh nhạt kia.
Văn Khâu ngày thường không dùng nước hoa, cho nên mùi hương không đậm này, có cảm giác tồn tại cực mạnh.
Nghe rất hay.
Nhưng nghe thấy câu này, Văn Khâu lại bỗng chốc thu lại nụ cười.
“Đói bụng.” Văn Khâu nói, cởi dây an toàn, xuống xe.
Kỷ Liêu cho rằng Văn Khâu giận, vội vàng cùng xuống xe.
Hai người đổi vị trí, Kỷ Liêu muốn nói anh sẽ lái xe điện về, lại không dám mở lời.
Văn Khâu mở hết tất cả cửa sổ xe, ngay cả cửa sổ trời cũng không tha.
“Ăn lẩu đi.” Hắn nói: “Tôi muốn ăn lẩu.”
“Nga nga, được ạ!” Kỷ Liêu lập tức phụ họa.
________________________________________
Trong khi Kỷ Liêu và Văn Khâu đi ăn lẩu, cách đó nửa thành phố, trong văn phòng tầng thượng của tòa nhà tập đoàn Lữ thị, mọi người vẫn đang đói bụng.
“Dự án Vịnh Bướm sao không hề có tiến triển?”
Lữ Hoành Đạt hung hăng quăng một xấp văn kiện xuống đất.
Các cấp cao tập đoàn tề tụ, ai nấy mặt ủ mày ê, tổng giám dự án bị Lữ Hoành Đạt điểm danh như như bị thiêu đốt, lau mồ hôi lạnh nói: “Dự án này vẫn luôn là Văn tổng tự mình thực hiện, hắn không có mặt……”
“Các người đều là phế vật sao? Không có hắn các người sẽ không làm việc?!”
Lữ Hoành Đạt nổi trận lôi đình: “Không làm được thì cút xéo cho tôi!”
Tổng giám im miệng.
Những người khác cũng cúi đầu.
Lữ Hoành Đạt đã tạm giữ chức nhiều năm, vốn tưởng rằng thời gian không dài, Văn Khâu không thể lật được sóng gió gì.
Không ngờ chỉ trong vài năm ngắn ngủi, sự thẩm thấu trong công ty lại sâu đến thế.
Không sao, vừa lúc nhổ tận gốc.
Lữ Hoành Đạt sự ác độc dâng lên, vừa định phát giận, điện thoại reo.
Là cuộc điện thoại hắn không muốn nhận nhất.
Lại không thể không nghe.
“Alo, Lữ tiên sinh, trưa tốt lành nha.”
Trong điện thoại, giọng quản gia nhẹ nhàng.
Lữ Hoành Đạt “Ừm” một tiếng, hỏi: “Chuyện gì?”
Quản gia nói: “Lịch trình đảo Louis năm nay đã xác định, phu nhân dặn tôi nhắc ngài xem thư điện tử; phí quản lý trang viên sắp hết hạn, quản lý viên hỏi ngài có gia hạn hợp đồng không; còn có du thuyền K99 ngài đặt cuối cùng đã về hàng, quá đẹp, tương lai mấy năm sẽ không có du thuyền nào đẹp hơn, khi nào ngài rảnh, đích thân đến xem?”
Lữ Hoành Đạt: “……”
Tiền, đều là tiền.
Điều hắn cần nhất lúc này là tiền.
Cúp điện thoại, hắn giận sôi máu.
“Cút, đều cút hết cho tôi!”
Hắn giơ tay lên, mọi người chen chúc ra ngoài.
Nhưng giám đốc tài chính đi cuối cùng, bị hắn gọi lại.
“Tiền chia cổ tức năm nay tại sao còn chưa thanh toán?”
Lữ Hoành Đạt cảm thấy, nửa đời trước phấn đấu, chính là vì nửa đời sau hưởng thụ. Cho nên mấy năm nay không làm việc, tiêu tiền nhiều hơn.
Dù sao hắn có rất nhiều tiền, hưởng thụ một chút thì sao.
Chẳng qua chuyên viên quản lý tài sản tư nhân của hắn quản lý tài khoản rất nghiêm khắc, hắn tiêu quá nhiều, đôi khi không thể không xoay vòng từ phía tập đoàn.
Giám đốc tài chính là người nhà do một tay hắn bồi dưỡng, hắn tin tưởng được.
Nhưng giám đốc nhìn về phía hắn, lại lắc đầu:
“Văn tổng đã sửa lại quy trình chuyển khoản được hội đồng quản trị đồng ý, khoản tiền lớn không chỉ cần chủ tịch xem xét, mà còn phải cần sự đồng ý của ba vị giám đốc trở lên.”
Lữ Hoành Đạt kinh hãi: “Chuyện khi nào? Sao anh không nói sớm?”
Giám đốc cũng kinh hãi: “Hội đồng quản trị năm trước, ngài tự mình đồng ý ạ!”
Lữ Hoành Đạt: “!!!”