RỐT CUỘC TA CŨNG ĐƯỢC LÀM THẾ THÂN!

Chương 54

Kỷ Liêu biết Văn Khâu không khỏe, vốn định đỡ anh đi nghỉ ngơi, không ngờ Văn Khâu đột nhiên đứng dậy, không nói lời nào đã lôi cậu đi.

Các ngón tay siết chặt cậu như gọng kìm sắt, lực đạo lớn đến mức Kỷ Liêu phải chạy chậm mới theo kịp.

Mãi đến khi trở về khách sạn, Kỷ Liêu mới hậu tri hậu giác nhận ra, Văn Khâu đây là kỳ dễ cảm đến rồi?

Trong nguyên tác viết, sau khi kỳ dễ cảm của Alpha phản diện ập đến, tính công kích tăng cao đột ngột, nhốt Vai chính Omega lại.

Là thế thân xung phong, hợp tác với Vai chính Alpha, giải cứu Vai chính Omega.

Vai chính Alpha và Omega có thể thuận lợi hoàn thành hôn lễ, còn thế thân thì bị Vai ác “tra tấn” vài ngày.

Khóa cửa “cạch” một tiếng đóng lại.

Lần này, Kỷ Liêu bị Văn Khâu nhốt lại.

Không sao. Kỷ Liêu trấn tĩnh lại.

Mặc dù kỳ dễ cảm có vẻ đến sớm hơn trong nguyên tác.

Nhưng cậu đã chuẩn bị sẵn sàng.

Văn Khâu khóa cửa xong, mới buông cổ tay Kỷ Liêu, sải bước đi thẳng vào phòng ngủ.

Họ đang ở phòng Suite, tuy tối qua Kỷ Liêu và Văn Khâu ngủ riêng phòng, nhưng bố cục phòng Suite đều tương tự.

Văn Khâu vào phòng trong, Kỷ Liêu cũng mặc kệ cổ tay sưng đỏ, nhanh chóng đặt ba lô xuống, lấy ra thuốc ức chế từ bên trong.

Giờ phút này, nỗi lo lắng của cậu dành cho Văn Khâu đã vượt qua sự thấp thỏm về diễn biến cốt truyện.

Nghe nói nếu kỳ dễ cảm không vượt qua được một cách ổn định, sẽ gây tổn thương lớn cho Alpha.

“Văn tiên sinh, ngài không sao chứ?”

Cầm thuốc ức chế gõ gõ cửa, không nghe thấy động tĩnh bên trong phòng ngủ, Kỷ Liêu liền vặn tay nắm, tự mình mở cửa.

Ngày thường cậu sẽ không làm thế, nhưng thời kỳ đặc biệt thì đối xử đặc biệt.

Phòng ngủ không nhỏ, đi vào còn có một hành lang nhỏ. Đi được vài bước, tầm nhìn mới trở nên thông thoáng, có thể nhìn thấy mọi thứ.

Chỉ thấy Văn Khâu đang ngồi bên mép giường, tự tiêm vào cánh tay mình.

Ống tiêm giống hệt cái Kỷ Liêu đang cầm trong tay.

Kỷ Liêu: “……”

Thuốc ngấm vào cơ thể, Văn Khâu dường như dễ chịu hơn rất nhiều. Rút kim ra, Văn Khâu thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó mới nhìn về phía Kỷ Liêu.

Kỷ Liêu vội vàng giấu thuốc ức chế vào túi.

“Ngài đỡ hơn chưa ạ?” Cậu cố làm ra vẻ thoải mái, giương lên nụ cười tươi tắn.

Văn Khâu không lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm cậu không chớp mắt.

Đây là tốt hay không tốt?

Kỷ Liêu không đoán được.

Một lúc lâu sau, Văn Khâu mới mở miệng nói một câu:

“Lại đây.”

“…… Ồ.”

Kỷ Liêu cũng không biết Văn Khâu muốn làm gì, chỉ có thể ngoan ngoãn đi đến trước mặt Văn Khâu.

Văn Khâu: “Ngồi xuống.”

Kỷ Liêu cẩn thận ngồi xuống mép giường.

Văn Khâu lại nhíu mày: “Đi tắm rửa.”

Kỷ Liêu:?

Văn Khâu vốn ít lời, lúc này càng như người câm, ánh mắt không chớp nhìn chằm chằm Kỷ Liêu, như thể tắm rửa là chuyện trọng đại thế kỷ.

Im lặng một lát, Kỷ Liêu thỏa hiệp.

“Vậy tôi về phòng tắm rửa trước.” Cậu đứng lên.

“Tắm ở đây.” Văn Khâu dứt khoát nói.

Kỷ Liêu đã nhìn ra, hiệu lực của thuốc ức chế có hạn, Văn Khâu vẫn đang chịu ảnh hưởng của kỳ dễ cảm.

Được rồi.

Tắm thì tắm thôi.

Cũng không muốn chọc giận Alpha, Kỷ Liêu nghe lời đi vào phòng tắm.

Chỉ là lát nữa ra ngoài nên mặc quần áo gì đây?

Kỷ Liêu vừa cởi quần áo vừa nghĩ.

________________________________________

Tắm rửa sạch sẽ, Kỷ Liêu khoác áo choàng tắm, đi ra khỏi phòng tắm.

Dù thế nào đi nữa, quần áo sạch cũng phải mặc chứ.

Nghĩ vậy, cậu phát hiện Văn Khâu đang ngồi trước cửa sổ, còn trên giường có quần áo sạch được đặt sẵn, hiển nhiên là chuẩn bị cho cậu.

“Đợi tôi một chút.” Kỷ Liêu vội vàng cầm lấy quần áo, một lần nữa trở lại phòng tắm.

Quần áo của Văn Khâu quá khổ so với cậu, mặc lên người lùng bùng.

Cũng may là kiểu quần đùi áo cộc tay bình thường, coi như mặc kiểu oversize.

Lần thứ hai bước ra khỏi phòng ngủ, Văn Khâu vẫn nói với cậu như vừa rồi: “Lại đây.”

Kỷ Liêu ngoan ngoãn đi đến, ngồi xuống bên cạnh Văn Khâu.

Văn Khâu cuối cùng cũng vừa lòng, trịnh trọng nói:

“Kỳ dễ cảm của tôi đến rồi.”

“Tôi biết.” Kỷ Liêu gật đầu.

“Thuốc ức chế chỉ có thể tạm thời giảm bớt triệu chứng, để tránh xảy ra hỗn loạn, đảm bảo an toàn, vài ngày tới, tôi đều không thể rời khỏi phòng.”

Văn Khâu nhìn Kỷ Liêu, đôi mắt sáng long lanh của Kỷ Liêu nghiêm túc nhìn chằm chằm mình, mùi tin tức tố của người khác trên người cậu cũng đã được loại bỏ sau khi tắm.

Hiện tại trên người Kỷ Liêu, chỉ còn mùi hương sữa tắm tươi mát, cùng với mùi tin tức tố giống anh trên quần áo.

Sự tò mò phá vỡ sự bình tĩnh vừa đạt được lại bắt đầu xâm chiếm đáy lòng.

Văn Khâu xoa xoa giữa hai đầu mày: “Nếu tôi không cẩn thận làm cậu bị thương, hy vọng cậu đừng để ý.”

Chất lượng thuốc ức chế đúng là ngày càng kém.

“Sẽ không!” Kỷ Liêu lắc đầu mạnh, hơn nữa cam đoan: “Tôi sẽ ở đây bầu bạn với ngài, có bất kỳ yêu cầu gì, ngài cứ gọi tôi làm!”

Dù sao cũng có thuốc ức chế, cậu không sợ.

________________________________________

Gió biển thổi tắt những ngọn đèn rực rỡ, tiệc tối kết thúc, những người nổi tiếng từng tốp từng tốp trở về chỗ ở, khách sạn cũng bắt đầu có tiếng bước chân.

Vì lời tuyên bố nhất thời xúc động muốn không rời nửa bước để bảo vệ Văn Khâu, sau khi màn đêm buông xuống, Kỷ Liêu vẫn không về phòng mình.

Chờ đến khi Văn Khâu tắm xong, thay áo ngủ, an tĩnh ngồi trong phòng khách đọc sách.

Kỷ Liêu dò hỏi: “Văn tiên sinh, tôi về phòng nhé?”

“Ừm.” Văn Khâu gật đầu đồng ý.

Kỷ Liêu như được đại xá, nhanh chóng cầm túi ra cửa.

Vừa mở cửa, liền mặt đối mặt với Lâu Duyệt.

Cùng với Mạnh Thư Dập, và cả Lâu Vũ.

Sắc mặt Lâu Duyệt đã tốt hơn một chút, thấy Kỷ Liêu, hình như có chút bất ngờ.

Kỷ Liêu cũng xấu hổ, đặc biệt là ánh mắt Lâu Duyệt dừng lại trên người cậu, cậu còn đang mặc quần áo của Văn Khâu.

Cậu cảm thấy mình nên giải thích, nhưng giải thích cái gì? Cậu chưa nghĩ ra.

Trong lúc chần chừ, vẫn là Lâu Duyệt cười trước: “Thì ra cậu ở đây.”

“Vâng, cậu đỡ hơn chưa?” Kỷ Liêu từ bỏ giải thích, lễ phép hỏi thăm Lâu Duyệt.

Đồng thời ánh mắt cậu lướt qua Lâu Vũ, rồi không tự nhiên dời đi.

Lâu Duyệt mỉm cười ôn hòa: “Tớ không sao, đã làm các cậu sợ rồi.”

Nụ cười của Vai chính có thể làm tan chảy băng tuyết, tâm trạng Kỷ Liêu cũng phảng phất tốt lên theo.

“Văn Khâu đâu?”

Mạnh Thư Dập, người nãy giờ im lặng, lúc này ngắt lời Kỷ Liêu.

Lâu Duyệt nhìn vào trong phòng.

Lý thuyết, Lâu Duyệt đến, Văn Khâu nên ra đón.

Nhưng Kỷ Liêu đứng ở cửa lâu như vậy, phía sau vẫn không thấy Văn Khâu ra.

“Nghe ba mẹ tớ nói Khâu ca đi trước với cậu, nên tớ đến thăm các cậu.” Lâu Duyệt giải thích, liếc nhìn vào trong.

Kỷ Liêu không biết, mùi tin tức tố Alpha đã tố cáo Văn Khâu.

Lúc này đứng ở cửa phòng Văn Khâu, bất kể là Omega hay Alpha, họ đều đoán được từ tin tức tố còn sót lại trong không khí, rằng Văn Khâu đã đến kỳ dễ cảm.

 

back top