Anh tài xế lại trở lại bình thường. Khi tôi xuống xe, anh ấy còn an ủi tôi: "Xin chia buồn."
Tôi gật đầu, vội vã về nhà.
Cái c.h.ế.t đột ngột của chồng khiến tôi trở tay không kịp. Vì vậy tôi chưa bao giờ lục lọi di vật của chồng. Nhưng chuyện ở nhà hàng khiến tôi nhận ra. Có lẽ tôi nên xem xem nửa năm nay chồng đã làm gì cho tôi.
Tôi đẩy cửa thư phòng ra trước. Trước đây tôi không quan tâm đến tài liệu của anh ấy. Chỉ đến đây ngủ trên sofa khi anh ấy làm việc.
Và bây giờ tôi lục lọi những tài liệu trên bàn anh ấy. Nhưng đây đều là những tài liệu gần đây.
Vì vậy tôi mở máy tính của anh ấy. Cắm sạc chờ một lúc, ở giao diện đăng nhập suy nghĩ một lúc mật khẩu. Từ từ nhập ngày sinh của tôi.
Quả nhiên.
Thư mục riêng tư.
Tôi lại dùng ngày sinh của tôi để mở ra.
Từng bức ảnh dần dần hiện ra.
Tất cả đều là tôi... Tôi trượt lên.
Cho đến bức ảnh đầu tiên. Là ảnh nhập học năm cấp ba của tôi. Với mái tóc ngoan ngoãn, ngây thơ.
Tim tôi đập mạnh. Tống Húc Dục chưa bao giờ nói với tôi rằng anh ấy đã chú ý đến tôi từ lâu như vậy.
Sau đó là các bức ảnh khác nhau trong ba năm cấp ba của tôi. Đại học... đi làm, cho đến bây giờ. Cho đến cả lúc tôi ngoan ngoãn ngủ trong vòng tay anh ấy. Bức ảnh tôi bơi dưới ánh nắng mặt trời. Những khoảnh khắc tôi không để ý đến.
Mí mắt tôi quá mỏng, gần như không thể giữ lại những giọt nước mắt đang chảy.
Quay lại màn hình chính, tôi lại thấy một bản hợp đồng. Một bản hợp đồng liên quan đến bố mẹ tôi...
Các điều khoản trên đó đều liên quan đến tôi. Chẳng trách sau khi kết hôn, cặp bố mẹ hút m.á.u của tôi không còn quấy rầy tôi nữa. Tống Húc Dục đã làm nhiều điều như vậy sau lưng tôi...
Anh ấy yêu tôi đến thế. Nhưng bây giờ anh ấy đã chết.
Nhận ra điều này, toàn thân tôi co lại, không ngừng khóc. Người yêu tôi nhất trên đời này đã biến mất.
Nếu bây giờ có ai đó có thể nói cho tôi cách để anh ấy sống lại. Tôi dù phải từ bỏ mạng sống của mình cũng sẽ làm. Tôi đã hạ quyết tâm.