Sau ngày hôm đó.
Ngôi nhà này, nơi chúng tôi lớn lên từ nhỏ, trở thành nơi Thẩm Kế An giam lỏng tôi.
Giam lỏng gần một tháng.
Tôi mỗi ngày đều bị ép ở trong nhà, bị Thẩm Kế An hành hạ đủ kiểu.
Mà đứa bé trong bụng thật sự rất kiên cường.
Không chỉ lớn lên rất tốt trong bụng tôi, ngay cả cảm giác khó chịu do nghén trước đó cũng biến mất.
Tôi đã tuyệt thực để phản đối vài ngày.
Cuối cùng, Thẩm Kế An không tình nguyện nới lỏng sự hạn chế đối với tôi, không còn nhốt tôi nữa.
Nhưng chỉ cần vừa rời khỏi tầm mắt của cậu ta, xung quanh tôi chắc chắn sẽ có mấy người đi theo.
Tránh thế nào cũng không thoát.
Tuy nhiên, cuộc hôn nhân của tôi và nhà họ Khương vẫn được tiến hành như thường.
Dường như vì việc đánh dấu đã mang lại cho cậu ta cảm giác an toàn, Thẩm Kế An không những không ngăn cản tôi gặp Khương Nghi Dương, thậm chí còn chủ động tổ chức tiệc đính hôn.
Vào ngày đính hôn, tâm trạng của Thẩm Kế An tốt đến lạ thường.
Sau khi tôi thay xong vest, cậu ta còn giúp tôi thắt cà vạt.
“Anh, hôm nay anh mặc bộ này đẹp thật đấy.”
Cậu ta ôm eo tôi, cúi đầu hôn tôi tới tấp.
Tim tôi run lên, giả vờ thoải mái trêu chọc cậu ta:
“Em vui vẻ như vậy, tôi cứ tưởng đối tượng đính hôn của tôi hôm nay là em đấy.”
Bàn tay đang sờ eo tôi của Thẩm Kế An khựng lại, cậu ta cười hì hì hỏi ngược:
“Nếu tôi nói, thật sự là tôi thì sao?”
Tôi cụp mắt đẩy cậu ta ra, chuyển đề tài.
“Nghi Dương đang đợi tôi ở ngoài, tôi ra gặp em ấy trước.”
Thẩm Kế An giữ tôi lại và hôn một nụ hôn thật dài, sau đó mới không vui buông tôi ra.
Khương Nghi Dương đã đợi tôi ở trong vườn.
Em ấy trông căng thẳng, trán lấm tấm mồ hôi, nhìn xung quanh.
“Anh Tùy Ninh, đã chuẩn bị xong hết rồi.”
Từ ngày đầu tiên Thẩm Kế An giam lỏng tôi, tôi đã chờ một cơ hội.
Chờ một cơ hội để rời đi.
Thẩm Kế An chủ động tổ chức tiệc đính hôn cho tôi là điều tôi không ngờ tới.
Tiệc đính hôn đông người, đúng lúc là cơ hội tốt nhất.
Chỉ là tôi lại mắc nợ Khương Nghi Dương.
“Xin lỗi,” Tôi không biết phải xin lỗi Omega trước mặt này thế nào.
Em ấy bị tôi kéo xuống nước một cách bất đắc dĩ.
“Có gì phải xin lỗi.” Khương Nghi Dương lắc đầu.
“Anh cứ yên tâm đi, có người giúp em rồi.” Em ấy bí ẩn nói, “Gần đây em tham khảo hai người, làm một chuyện lớn.
“Dù không đính hôn với anh, em cũng không cần lo lắng tiếp tục bị nhà họ Khương lợi dụng làm công cụ hôn nhân nữa.”
Tôi giả vờ như không có chuyện gì, cùng Khương Nghi Dương đi dạo trong vườn, dần dần tiến đến cửa hông.
Tim tôi đập rất nhanh, lòng bàn tay toàn mồ hôi.
Dưới cái nhìn của Khương Nghi Dương, tôi đi ra từ cửa hông, ngồi lên chiếc xe mà em ấy đã chuẩn bị sẵn.
Qua cửa sổ xe, tôi thấy bên cạnh Khương Nghi Dương có thêm một bóng người cao lớn.
Nhìn từ xa, dường như là cậu út trẻ tuổi của em ấy.
Khương Nghi Dương tựa vào người anh ta, mắt lóe lên ánh sáng tinh ranh, cười đến cong cong khóe mắt.
Và tôi, đang rời khỏi nơi cùng Thẩm Kế An lớn lên.