Hành lý không nhiều, tôi chỉ mất hai tiếng để dọn xong.
Ban đầu muốn đợi Lục Hằng về rồi nói lời từ biệt trực tiếp.
Nhưng vừa nghĩ đến việc anh tối nay đã say, có lẽ cũng không thể nghe tôi nói chuyện tử tế.
Thế là tôi đi tìm bút và giấy để viết lời nhắn.
Khi đi ngang qua phòng anh, lại thấy cửa phòng anh hé ra một khe hở, phát ra ánh sáng xanh nhạt.
Lục Hằng không phải chưa về sao?
Tôi tò mò đẩy cửa đi vào.
Đập vào mắt, là một màn hình điện tử khổng lồ.
Hiển thị các góc độ khác nhau của một căn phòng nào đó.
Nhờ vào chất lượng hình ảnh HD, tôi lập tức nhận ra đây là căn phòng tôi đang ở!
Ngay cạnh phòng của Lục Hằng.
Tôi kinh hãi, lấy tay che miệng khó thở.
"Cạch---"
Chiếc bút máy rơi xuống đất, phát ra âm thanh chói tai.
Lục Hằng lại lắp camera ẩn trong phòng tôi, giám sát tôi 24 giờ.
Anh rốt cuộc nghĩ gì vậy?
Sau khi chuyển đến, tôi chưa bao giờ bước vào phòng anh.
Nếu không phải hôm nay anh quên đóng cửa, tôi sẽ không bao giờ phát hiện ra bí mật này.
Một người đàn ông, giám sát một người đàn ông khác một cách chặt chẽ, thậm chí đến mức biến thái đáng sợ.
Điều này đại diện cho cái gì?
Tôi không ngốc, câu trả lời trong lòng sắp sửa bật ra.
Rõ ràng Lục Hằng có ý đồ bất chính với tôi!
Trong lòng tôi rối bời như tơ vò.
Theo những gì đã xảy ra trước đây, Lục Hằng không phải là nên ghét tôi sao?
Tại sao anh ấy lại...
Lại có những suy nghĩ đáng xấu hổ như vậy với tôi?
Thật sự không thể hiểu được, tôi gần như là bỏ chạy tháo thân.
Sau khi thành công lên xe taxi, nhịp tim đập mạnh mới dần ổn định.
Tôi cẩn thận từng chữ gửi cho anh một tin nhắn.
"Lục Hằng, tôi đã chuyển ra ngoài, cảm ơn anh vì đã chăm sóc tôi trong suốt một năm qua, tiền thuê nhà tôi sẽ trả góp cho anh theo giá thị trường."