Hắn lái xe đưa tôi đến bệnh viện.
Tôi mở cửa xe bên ghế phụ, vừa định ngồi vào thì bị Yến Tùy chặn lại.
"Ngồi sau đi."
Yến Tùy nói một cách ngắn gọn.
Ghế phụ của hắn dán một mẩu giấy nhỏ.
Trên đó viết: Chỗ ngồi độc quyền của Trình Kỳ An.
Đó là tên của anh trai tôi.
Tôi đã hiểu ra.
Nhưng trên mặt vẫn nóng bừng.
Rõ ràng tôi và Yến Tùy đã ký hợp đồng bạn đời.
Nhưng nhìn thế này, tôi lại giống như một kẻ thứ ba.
Sự d.a.o động cảm xúc dữ dội khiến đầu tôi đau như muốn nứt ra.
Có thứ gì đó đang khuấy đảo trong não, tách rời ra.
Trán tôi toát mồ hôi lạnh, một thoáng choáng váng khiến tôi không đứng vững, theo bản năng muốn vịn vào ghế.
Tôi thấy vẻ mặt Yến Tùy thay đổi, hất tay tôi ra, nói lớn: "Bảo ngồi sau mà! Không hiểu tiếng người à?!"
Không có điểm tựa, tôi loạng choạng vài bước.
Suýt ngã xuống đất.
Yến Tùy lúc này mới nhận ra sự bất thường của tôi, theo bản năng muốn đỡ tôi, bước lại gần vài bước, rồi lại dừng lại một cách đột ngột.
Hắn đứng đó, khoanh tay đứng nhìn.
Nhưng lại hỏi: "Em không sao chứ?"
Trong lòng đã có đáp án, nhưng lại hỏi như vậy.
Chàng trai trẻ năm xưa chỉ vì tôi bị trầy da mà căng thẳng băng bó, giờ đây lại lạnh lùng đứng tại chỗ.
Thời gian thực sự đã thay đổi con người rất nhiều.
Tôi nén cơn đau dữ dội, lắc đầu: "Không sao."
Nói rồi, một mình tôi lên ngồi ở ghế sau.
Có thứ gì đó dường như đang dần biến mất.
Tôi cố gắng nghĩ.
Nhưng không sao nghĩ ra được.