Kiều Ngôn Chi nắm c.h.ặ.t t.a.y rồi lại buông ra.
Cuối cùng chỉ hóa thành một tiếng thở dài bất lực.
Anh ta không bày tỏ thái độ gì với việc nhận người thân bất ngờ này.
Chỉ nhẹ nhàng gạt tay ba mẹ tôi ra.
Ba mẹ tôi nhìn anh, trong sự phấn khích lại có chút lo lắng cẩn thận, muốn nắm lấy tay anh một lần nữa.
"Ngôn Chi—"
Kiều Ngôn Chi lùi lại nửa bước, vừa vặn tránh được, "Chú thím, con cần một chút thời gian."
Giọng nói của anh rất bình tĩnh, nhưng lại khiến khuôn mặt của ba mẹ tôi lập tức tái nhợt.
Ánh mắt Kiều Ngôn Chi lướt qua họ, dừng lại trên người tôi ở trong góc.
Anh ta ngồi xổm xuống trước mặt tôi, kéo cổ chân tôi lại, vén một góc quần ngủ lên.
Đập vào mắt là một mảng bầm tím.
Kiều Ngôn Chi nhíu mày, đầu ngón tay lơ lửng trên vết thương, muốn chạm vào nhưng lại không dám: "Đau không?"
Hai từ này dường như đã lấy lại lý trí cho ba mẹ tôi.
Họ như bừng tỉnh: "Xin lỗi Dao Dao... Ba mẹ vừa nãy đã quên quan tâm đến con... Hộp thuốc, hộp thuốc đâu rồi?"
Tôi được đỡ đến ngồi trên ghế sofa.
Kiều Ngôn Chi lặng lẽ bôi thuốc cho tôi.
"Xin lỗi."
Mẹ tôi ngồi bên cạnh tôi, nắm lấy tay tôi, "Xin lỗi Dao Dao, vừa nãy mẹ quá nóng vội, tạm thời hiểu lầm con."
Bà khó khăn sắp xếp câu từ.
Giọng nói rất dịu dàng, nhưng lại như một con d.a.o cùn cắt vào da thịt.
Mỗi nhát đều rất đau.
"Mẹ biết có thể rất khó chấp nhận."
"Nhưng sự thật bây giờ là..."
"Ngôn Chi mới là con ruột của chúng ta."
"Ba mẹ cũng rất sốc khi tra ra sự thật này."
Tôi im lặng.
Chỉ cúi đầu nhìn mảng bầm tím trên chân.
Nhưng tất cả sự bất lực, tủi thân và sợ hãi, vào lúc này đã tìm thấy một lối thoát.
Nước mắt cuối cùng cũng không kìm được, tuôn ra xối xả.
Những giọt nước mắt lớn rơi xuống mu bàn tay.
Khi nhận ra thân phận thật sự của mình, tôi mới là người bất lực nhất.
Không biết phải tìm ai giúp đỡ.
Không biết phải than thở với ai.
Cũng không biết phải làm thế nào để thay đổi cái kết đã định trong tiểu thuyết.
Rõ ràng tôi cũng không làm gì sai.
Tất cả những mưu mô và nịnh hót của tôi.
Chẳng qua là muốn nắm lấy một cọng rơm cứu mạng.
Chỉ vậy thôi.