Khi bị tiếng điện thoại đánh thức, Phó Viễn vẫn còn ngủ.
Tôi theo bản năng sờ mặt nạ trên mặt, vẫn còn đó.
Phó Viễn vùi mặt vào ngực tôi dụi, giọng khàn khàn: “Ồn quá.”
Tôi cúp điện thoại, cẩn thận gỡ tay anh ta ra, rồi run rẩy mặc quần áo vào.
Thể lực của Alpha đỉnh cấp quả nhiên không phải dạng vừa. Chỉ một đêm thôi mà người mạnh mẽ như tôi cũng suýt nữa không xuống được giường.
Trước khi đi, tôi để lại số thẻ ngân hàng của mình cho Phó Viễn.
Đã ngủ với anh ta xong rồi. Chắc là sau khi tỉnh dậy, anh ta sẽ tự chuyển tiền thôi.
Nhưng chưa đợi được tiền chuyển đến, tôi đã bị bắt cóc.
Kẻ bắt tôi là cậu chủ nhỏ nhà họ Lục, Lục An.
Lục An cong ngón tay út, chỉ vào tôi, giọng điệu nũng nịu: “Chính là cậu ta, để cậu ta đi kết hôn hộ tôi.”
Tôi ra sức giãy giụa: “Buông tôi ra! Hôn nhân gì cơ?”
Lục An nâng mặt tôi lên, nói từng chữ một: “Lâm Thịnh, cha cờ bạc, mẹ bỏ trốn, em gái đi học, và cậu đang nợ nần. Chỉ cần cậu kết hôn hộ tôi, tôi sẽ giúp cậu chăm sóc em gái, còn giúp cậu trả hết nợ nữa…”
Tôi như bị những lời này làm cho đứng hình: “Cậu nói thật không?”
Lục An dụ dỗ: “Đương nhiên, tất cả nợ nần, xóa sạch.”
Tôi cố chớp mắt. Là thật, không phải mơ.
Chỉ là mông vẫn còn âm ỉ đau.
Khốn nạn. Biết thế thì tôi đã không ngủ với anh ta rồi.