Cởi bỏ tất cả sự kiêu ngạo, trang phục và thân phận phụ trợ, hắn hiện tại chỉ là một người 23 tuổi, cùng tuổi với Tống Ôn Ngôn.
“Lâm tiên sinh, xin hỏi còn chuyện gì nữa không?”
Ngân sách không đủ lắm, khu chung cư mới chuyển đến của Tống Ôn Ngôn an ninh và bảo vệ không được tốt, Lâm Tân muốn điều tra cũng rất đơn giản.
Chỉ là Tống Ôn Ngôn thật sự rất tò mò.
Bệnh của Lâm gia gia thật sự đến mức phải dựa vào huyền học sao?
“Tống Ôn Ngôn, giúp tôi lần này, sau này tôi không bao giờ đến tìm cậu nữa.”
“Bên chú Tống, tôi cũng có thể giúp cậu giải quyết.”
Dung Thành đang có tuyết rơi, ven đường u ám, bóng hình sạch sẽ của người kia làm đáy mắt hắn nhuốm đục, n.g.ự.c thật chua xót.
“Anh vì cái gì?”
Tống Ôn Ngôn trước đây không hiểu Lâm Tân, bây giờ càng không hiểu hắn.
Đương nhiên, điều này cũng không cần thiết.
Chỉ là rất phiền, Tống Ôn Ngôn không muốn cuộc sống hiện tại của mình bị người khác quấy rầy.
Từ lần trước cúp điện thoại của Tống Thiên Ngạo, ông kiên trì bền bỉ không ngừng gửi tin nhắn gọi điện thoại cho Tống Ôn Ngôn mỗi ngày, mềm mỏng cứng rắn đều dùng.
Sáng sớm thức dậy nhìn thấy những tin nhắn đó làm tâm trạng không tốt.
“Tôi muốn, tranh thủ một chút.”
“Tranh thủ cái gì?”
“Một kết quả.”
Tống Ôn Ngôn nói sẽ suy nghĩ.
Chờ Lâm Tân lần thứ ba xuất hiện ở cửa nhà cậu, Tống Ôn Ngôn thở dài, nói được.
“Ba ngày, ly hôn và giúp tôi xử lý tốt chuyện của ba tôi, đúng không?”
“Ừm.”
Khuôn mặt lạnh lùng như mùa đông Dung Thành của Lâm Tân, cuối cùng lộ ra một nụ cười.
“Anh, anh muốn dọn về sao?” Tống Cạnh Dương như trời sập, “Anh khó khăn lắm mới dọn ra, không cần quay về.”
“Anh thật sự chịu không nổi ba mỗi ngày nhắn tin khủng bố,” Tống Ôn Ngôn lại không thể kéo đen Tống Thiên Ngạo, “Chờ chuyện này xử lý xong, anh có thể hoàn toàn tách ra khỏi Lâm Tân.”
Bước chân muốn tự mình đi tìm Tống Thiên Ngạo của Tống Cạnh Dương dừng lại.
Tống Cạnh Dương: “Ba ngày sau ly hôn?”
“Phải.”
Tống Cạnh Dương sợ giữa chừng xảy ra chuyện, liên hệ với bác sĩ của giáo sư, và duy trì liên lạc với Tống Ôn Ngôn, cố gắng đảm bảo mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát.
Tống Ôn Ngôn vẫn làm những gì nên làm.
Người khác đã quay về, nhưng các thiết bị live stream và dụng cụ nấu ăn đều để ở nhà mới dọn đến.
Buổi trưa ăn cơm còn phải gọi đồ ăn ngoài.
Tống Ôn Ngôn ngã vào ghế sofa, đang suy nghĩ ăn gì thì một tiếng mở cửa vang lên.
Cậu đứng dậy.
Chỉ thấy Lâm Tân mặc áo hoodie có mũ kiểu trẻ trung, trước n.g.ự.c là một chuỗi chữ cái tiếng Anh vô nghĩa, phối hợp với áo khoác đen, trong sự lạnh lùng có chút luống cuống.
Tống Ôn Ngôn còn tò mò, người này mặc thành như vậy làm gì?
Sau đó tiếp tục gọi đồ ăn ngoài.
“Hôm nay tôi dẫn cậu ra ngoài ăn, cậu thích ăn gì?”
Tống Ôn Ngôn không ngẩng đầu lên: “Không cần, tôi gọi đồ ăn ngoài là được.”
Tống Ôn Ngôn sợ nóng càng sợ lạnh, không có chuyện quan trọng, mùa đông cậu chỉ muốn co ro trong nhà ấm áp.
Giọng Lâm Tân rất nhẹ, mang theo chút ý dỗ dành.
“Tôi đã đặt vị trí ở Đông Nguyệt Lâu của Dung Thành. Tống Ôn Ngôn, có thể đi cùng tôi nếm thử không?”
Đông Nguyệt Lâu là sản nghiệp của Lâm gia. Trừ ba năm trước tổ chức tiệc cưới riêng tư, cậu chưa từng đi lần nào nữa.
Mắt Tống Ôn Ngôn mơ hồ.
Nói ai đi cùng?
Tôi sao?
Theo tính cách ghét bỏ cậu như Lâm Tân, tuyệt đối không phải ý định ban đầu của hắn.
Tống Ôn Ngôn hơi chau mày, sau khi suy nghĩ nói: “Lâm tiên sinh, không cần như vậy. Anh đã đồng ý ly hôn với tôi và giúp tôi xử lý chuyện của ba tôi, không cần cảm ơn tôi bằng cách khác.”
“Tôi không phải...”
Lời còn chưa dứt.
Ngoài cửa truyền đến một trận tiếng gõ cửa dồn dập.
Nghe tiếng này, Tống Ôn Ngôn đi mở cửa.
Tóc xanh dương của Tống Cạnh Dương dính tuyết, trong tay xách hai túi lớn gói màu sắc cực kỳ tươi sáng, “Anh, em đoán anh mùa đông không muốn ra ngoài, cho anh thêm lẩu nữa.”