TOÀN MẠNG ĐỀU ĐANG CHỜ BETA ẤY LY HÔN

Chương 9

Trong khoảnh khắc, mọi bi thương, hối hận, thiếu ý chí đều bị quăng ra sau đầu.

Tống Cạnh Dương không rõ cảm giác này là gì, chỉ cảm thấy một sự hưng phấn mãnh liệt như tìm lại được báu vật đã mất. Tiếng trống tim đập dồn dập, dày đặc.

“Anh, anh thật sự không thích hắn ta?” Tống Cạnh Dương vẫn nghi ngờ hỏi lại hai lần, “Vậy tại sao anh lại khóc thảm thương như vậy?”

Tống Ôn Ngôn hơi xấu hổ lau khóe mắt, nhặt tờ thỏa thuận ly hôn bị nước mắt làm ướt trên sàn nhà, không nói gì.

“Anh,” Tống Cạnh Dương lay vai Tống Ôn Ngôn.

Bất đắc dĩ, cậu ngẩng đầu. Đã đến lúc nên nhìn nhận bản thân một cách chân thật: “Tống Cạnh Dương, cậu có cảm thấy… tôi rất thất bại không?”

“Thất bại trên mọi ý nghĩa. Tôi không thể trở thành Omega hoàn hảo trong lòng bố mẹ.

Việc tôi không phân hóa được là do sinh lý, nhưng họ đã gửi tôi vào học viện Omega, học nấu ăn, học đan lát, học cắm hoa, học nghệ thuật piano, nhưng ngoại trừ nấu ăn, những thứ khác tôi đều rất kém.

Đan lát thì luôn tạo ra những vật phẩm hình thù kỳ dị, vẽ tranh thì ngay cả cơ thể người cơ bản cũng vẽ thành quái vật, piano thì đánh sai âm, ngay cả hát cũng luôn lạc tông. Bố mẹ không trách tôi.”

“Nhưng bây giờ, ngay cả sự kỳ vọng cuối cùng của họ, duy trì quan hệ giữa Tống Lâm hai nhà, tôi cũng không làm được.”

“Tống Cạnh Dương, hình như tôi làm chuyện gì cũng sẽ thất bại.”

Tống Ôn Ngôn nhìn chằm chằm miệng Tống Cạnh Dương, không muốn bỏ lỡ từng câu từng chữ đánh giá của hắn về mình.

Tống Cạnh Dương há môi. Ngay khi Tống Ôn Ngôn nghĩ hắn sắp nói, hắn chỉ thở hắt ra, dùng tay tùy ý lau mắt, giọng nói có chút run rẩy.

“Tống Cạnh Dương?”

Ghế lô cách biệt với thế giới bên ngoài. Cùng lúc với tiếng gọi đó, bên tai cậu vang lên tiếng khóc nức nở nồng đậm của Tống Cạnh Dương: “Anh, xin lỗi.”

Tống Ôn Ngôn còn đang nghi hoặc, một bàn tay vòng qua eo cậu, siết chặt, mạnh mẽ.

Bàn tay còn lại đặt đầu cậu tựa vào vai hắn, miệng vẫn lẩm bẩm: “Anh, xin lỗi, là lỗi của em, em không nên đi, em không nên giận dỗi, không nên cứ thế bỏ rơi anh…”

Tống Ôn Ngôn không hiểu được cảm xúc mãnh liệt đột nhiên bùng phát của người này.

Cậu đặt tay lên lưng Tống Cạnh Dương, nhưng khả năng tiêu hóa cảm xúc của Tống Cạnh Dương quả thực mạnh hơn cậu rất nhiều.

Chỉ vài giây, hắn ho khan hai tiếng: “Anh, làm anh sợ rồi phải không?”

“Nhưng thực ra điều em muốn nói, cũng là điều em hỏi anh từ nhỏ, anh, những việc bố mẹ bắt anh làm đó, anh thực sự thích sao? Thực sự phù hợp với anh sao?”

“Cuộc sống là của anh, anh muốn học nghệ thuật, hay muốn học đại học tổng hợp, đều nên là lựa chọn của chính anh.

Giống như em, em không thích quản lý công ty, không muốn kế thừa doanh nghiệp của họ, em muốn học thiết kế, nên em đã dùng hết mọi cách, ngay cả nói dối, em cũng phải đi.”

“Anh, cuộc đời của anh phải là của chính anh.”

Của chính mình?

Lời này không mang lại quá nhiều gợi ý cho Tống Ôn Ngôn.

Từ nhỏ đến lớn cậu đã quen nghe lời, bản thân là một thứ không hoàn chỉnh.

Cậu nắm chặt tay: “Nhưng nếu tôi không có thứ gì mình thích, tôi nên làm gì bây giờ?”

Tống Cạnh Dương suy nghĩ kỹ lưỡng giúp cậu: “Anh, anh thích live stream không? Live stream có khiến anh cảm thấy gánh nặng không? Có khiến anh cảm thấy mình cần đạt đến một mục tiêu nào đó không?”

Lúc trước live stream, một là vì nhàm chán, hai là có thể chia sẻ công thức nấu ăn. Tống Ôn Ngôn lắc đầu: “Không có.”

Ngoại trừ ba lần bị lộ thân phận, live stream mang lại cho cậu luôn là năng lượng tích cực.

Tống Cạnh Dương: “Cái này gọi là thích, anh, anh thích live stream.”

Tống Ôn Ngôn cẩn thận suy nghĩ lại.

Cậu dường như quả thực có thể tìm thấy nhiều giá trị hơn từ live stream.

Rất nhiều người thích món ăn hàng ngày mà ngoài đời không ai nếm, họ khen ngợi cậu đủ điều, còn nói sự tồn tại của cậu đối với họ là một loại sức mạnh.

Nhưng điều họ không biết là, chính họ mới là thuốc chữa trị cho cuộc sống đơn điệu, nhạt nhẽo của Tống Ôn Ngôn.

Thì ra, đây được gọi là thích sao?

Im lặng rất lâu, Tống Ôn Ngôn nín khóc mỉm cười.

Tống Ôn Ngôn quỳ trên sàn nhà, khuôn mặt vương nước mắt trong suốt được lau khô.

Cậu mặc kệ tay Tống Cạnh Dương đang ôm eo mình, giơ tay xoa lên mặt Tống Cạnh Dương:

“Tống Cạnh Dương, anh không nhớ đây là lần thứ bao nhiêu cảm ơn cậu. Cậu muốn gì, anh mua cho cậu được không?”

Tống Cạnh Dương thoáng nhìn cánh tay Tống Ôn Ngôn lộ ra từ ống tay áo hoodie bị tuột, trên đó có vài nốt đỏ: “Có một việc cần anh giúp em.”

“Gì vậy?”

Tống Ôn Ngôn ghé sát lại. Khi khóc lụt đầu, kính của cậu đã rơi xuống, tóc mái vén lên, đôi mắt lấp lánh.

Tống Cạnh Dương nhìn ngây người hai giây, không tự nhiên dời tầm mắt: “Bài kiểm tra giữa kỳ của chúng em phải làm trang phục, đến lúc đó có lẽ cần anh giúp em thử đồ.”

“Cái này đương nhiên không thành vấn đề,” Tống Ôn Ngôn hỏi lại, “Thật sự không có gì muốn nữa sao?”

Tống Cạnh Dương liếc nhìn tờ thỏa thuận ly hôn. Ly hôn sớm một chút thì tốt rồi.

Nhưng hắn còn chưa nói ra, điện thoại Tống Ôn Ngôn lại rung lên.

“Lâm Tân tối nay phải về nhà.” Tống Ôn Ngôn vội vàng đứng dậy.

Tống Cạnh Dương nói giọng đầy vẻ khó chịu: “Không phải nói không thích hắn ta sao?”

“Anh live stream ở nhà, phông nền nhà bếp anh không chỉnh sửa,” Tống Ôn Ngôn đẩy cửa ghế lô, có chút lo lắng, “Mau Bá là phần mềm do công ty hắn phát triển.

Hắn rất có khả năng sẽ phát hiện ra tài khoản của anh.”

Sau khi trở về, Tống Ôn Ngôn sắp xếp lại vị trí các loại nồi niêu xoong chảo trong bếp để phân tán sự chú ý của Lâm Tân. Cậu còn đặc biệt nấu một bữa ăn.

Chỉ là cậu không biết chính xác giờ về của Lâm Tân. Khi hắn về đến nhà, món canh sườn ngô vẫn còn đang hầm dở.

Nói một cách công bằng, Lâm Tân kết hôn với cậu là vô tội.

Tống Ôn Ngôn không có tình yêu, càng không nói đến oán hận với Lâm Tân.

Ba năm qua, hắn vẫn đều đặn gửi một khoản phí sinh hoạt đáng kể vào tài khoản của cậu.

“Lâm tiên sinh, cơm sắp xong rồi.”

Vừa về đến nhà, khoang mũi Lâm Tân đã tràn ngập hương vị thơm ngọt của sườn ngô hầm quyện với mùi thịt, ngay lập tức kéo hắn về buổi tối đầu tiên xem live stream của “Ôn Ôn Ôn Ôn”.

Mùi vị giống hệt như trong tưởng tượng của hắn.

Nhưng chờ tầm mắt dần rõ ràng, người đứng giữa bếp không phải là Ôn Ôn, mà là Beta kia.

Lâm Tân chán ghét bản thân mình thiếu lý trí như vậy. Ôn Ôn mới là người mang lại sự ấm áp cho hắn trong đêm khuya.

Từ buổi chiều đến giờ, trong bụng hắn chỉ có mấy chén nước lọc. Khi đi ngang qua nhà bếp, Lâm Tân đứng trước quầy bar, đối diện với Tống Ôn Ngôn đang hầm sườn.

“Cậu làm những thứ này, vô ích thôi.”

Tay Tống Ôn Ngôn đang cầm muỗng dừng lại: “Lâm tiên sinh đã ăn cơm chưa?”

“Tôi nói là vô ích,” Lâm Tân nheo mắt. “Tôi không biết cậu nghe thấy ở đâu là tôi thích uống món canh này, nhưng mặc kệ cậu làm gì, tôi đều sẽ ly hôn với cậu.”

“Tống gia đã vớt vát đủ thứ từ Lâm gia rồi. Cậu còn muốn gì nữa?”

Lúc trước, Tống gia đã dựa vào ân tình năm xưa Tống lão gia tử vô tình cứu Lâm lão gia tử một lần, để Tống Ôn Ngôn – người mới tốt nghiệp học viện Omega nhưng lại phân hóa thành Beta – gả cho Lâm Tân, khiến Tống gia sắp phá sản được hồi sinh, thậm chí ba năm nay nhờ thế lực Lâm gia mà trở thành công ty bậc thang thứ hai ở Dung Thành.

Tống Ôn Ngôn đương nhiên hiểu, đây là lý do khiến cậu mãi mãi kém Lâm Tân một bậc. Lần này cậu muốn giải thích cho bản thân: Cậu lắc đầu.

“Không phải.”

“Tôi nấu cơm cho anh không phải để vãn hồi cái gì, chỉ là cảm thấy anh vừa về, có lẽ chưa ăn cơm. Hơn nữa, chúng ta còn chưa ly hôn, tôi nên nấu cơm cho anh.”

 

back top