Tần Giai liếc mắt, làm theo, đột nhiên đồng lòng nhắm vào Lộ Dương: "Lộ Dương, bình thường cậu chơi bời, có ý đồ xấu gì, mọi người không quan tâm, nhưng Giác Hy là bạn cùng phòng của chúng ta, cậu nếu thực sự làm chuyện gì đáng hổ thẹn với cậu ấy, tôi sẽ không đồng ý."
Tần Giai cũng đứng về phía tôi, lập tức tôi thẳng lưng hơn hẳn.
Lộ Dương như bị bỏ rơi, bình tĩnh lại, hắn cũng không hoàn toàn là loại người lỗ mãng, lập tức kiềm chế tính khí của mình, hạ giọng: "Bảo bối Giác Hy, tôi chỉ lo cho cậu, chẳng phải chúng ta là người thân thiết nhất trong ký túc xá sao? Lần trước tôi còn trèo lên giường cậu, ôm cậu ngủ cùng."
Lời này vừa ra, hai gã alpha kia lập tức nhìn về phía tôi.
Tôi hoàn toàn không hoảng sợ, tin chắc rằng tôi mới là người nắm thế chủ động.
Tuyệt đối không được giống thụ chính trong truyện, bị họ dùng bạo lực trấn áp, bạo lực chiếm hữu.
Chỉ cần giữ vững ba người này, để họ kiềm chế lẫn nhau, mặc kệ họ là thái tử gia gì.
Nghĩ thông suốt, tôi lạnh lùng nhìn Lộ Dương: "Thì sao? Tính khí của cậu làm tôi sợ, bây giờ tôi muốn cậu ra khỏi nhà của tôi."
Lộ Dương sững sờ, chỉ tay vào mình, không dám tin: "Tôi?"
Tôi gật đầu: "Cậu trông giống như có khuynh hướng bạo lực, tôi sợ cậu không kiểm soát được bản thân, mời cậu ra khỏi nhà của tôi ngay lập tức, chính là cậu đấy."
Lời này có lẽ đã đắc tội với Lộ Dương, nhưng lại làm Thịnh Tu và Tần Giai vui mừng.
Vì thế, có họ ở đây, dù Lộ Dương đột nhiên nổi giận, tôi cũng không sợ.
Quả nhiên Lộ Dương lại kích động muốn xông lên, nhưng bị Thịnh Tu và Tần Giai giữ lại và đẩy ra ngoài.
Một người ở bên ngoài đập cửa. Hàng xóm ở bên cạnh đi ra la lên một tiếng, bị hắn lạnh lùng liếc một cái. Hàng xóm biết đối phương không dễ chọc, rụt rè đóng cửa lại.
Tôi thở dài: "May mà có hai cậu ở đây, nếu không Lộ Dương mà phát điên, tôi không phải là đối thủ của hắn."
Tần Giai bước tới, nắm lấy tay tôi: "Bảo bối Giác Hy, đừng sợ, tôi sẽ đứng về phía cậu."
Tôi rút tay ra, ngồi phịch xuống ghế sofa: "Tôi thích omega."
Tần Giai ngồi xuống theo tôi, tay đặt lên đùi tôi, nghiêng người lại gần: "Omega có gì hay ho, tôi chỉ thích beta."
Cậu ta nhìn chằm chằm vào mặt tôi, ánh mắt nóng rực. Đàn ông là sinh vật của thị giác, đặc biệt là alpha.
Tuy nhiên, cậu ta thích nhất là vẻ mặt thường xuyên khó chịu trên khuôn mặt gã beta này. Như thể cuộc sống đâu đâu cũng không như ý, nhưng lại sống rất thoải mái, rất hấp dẫn.
Khiến cậu ta không thể không chú ý đến tôi.
Tôi liếc nhìn cậu ta, nói thẳng: "Dù thích tôi thì tôi cũng không qua lại với cậu."
Tần Giai nhếch mép, buông một câu: "Thật cay."
Tôi: "..."
Thịnh Tu vẫn với vẻ mặt lạnh lùng đó. Vừa không đi, cũng không giống Tần Giai. Tôi không hiểu cậu ta, nhưng tôi lại cảm thấy người này giống như một cột trụ vững chắc.
Cuối cùng, Thịnh Tu và Tần Giai đã đưa Lộ Dương đang ngồi hút thuốc bên ngoài đi.
Chưa kịp thở phào, Đoàn Lệ đã đến gõ cửa: "Tôi thấy rồi."
Thấy mấy gã alpha đó, mặt cậu ấy tái mét.
Tôi: "..."
Cậu ấy trông buồn bã, đuổi cũng không đi, mắt đỏ hoe, vẻ mặt đau khổ, và không phải là giả vờ.
Tôi thở dài, cho cậu ấy ở lại, ngủ trên ghế sofa.
Ban đêm, tôi nhìn vào khoảng không, nghĩ rằng chỗ này chắc cũng không ở được lâu.