☪ Chương 32
◎ Alpha liền không có một cái thứ tốt! ◎
Trì Nặc bị Bùi Húc Chi gắt gao ôm, sau lưng chống ngực hắn hơi hơi phát run, có thể rõ ràng mà cảm nhận được cảm xúc căng chặt chưa hoàn toàn bình phục còn tàn lưu trên người Alpha.
Hắn nhớ rõ sách nói, tin tức tố trấn an của Omega có thể làm Alpha mất khống chế bình tĩnh lại, nhưng hắn trước nay không chủ động phóng thích qua, chỉ có thể vụng về mà điều động luồng tin tức tố ngọt mang vị caramel nhàn nhạt trong cơ thể, thật cẩn thận mà thả ra.
Lúc ban đầu chỉ là linh tinh vài sợi, giống như tuyết thủy mới vừa hóa đầu mùa xuân thấm tiến bùn đất, mang theo chút ấm áp trúc trắc.
Hô hấp Bùi Húc Chi chôn ở cổ hắn dần dần vững vàng chút, cánh tay nguyên bản siết đến hắn phát khẩn cũng chậm rãi lỏng lực đạo, chỉ là như cũ không chịu buông ra, chóp mũi cọ ngọn tóc mềm mại của hắn, giống như đang hấp thu một loại lực lượng an tâm nào đó.
Trì Nặc bị ôm đến lâu quá, lại không dám động, thẳng đến cảm giác cánh tay hoàn ở trên eo hoàn toàn thả lỏng, mới nói nhỏ mà, mang theo một loại ý vị dẫn đường thật cẩn thận mở miệng: “Bùi Húc Chi.”
“...... Ân?” Thanh âm Alpha có chút khàn khàn.
Trì Nặc từ trong lòng ngực hắn hơi hơi ngẩng đầu, trong ánh mắt trong trẻo đựng đầy sự quan tâm thuần túy, hắn nhẹ nhàng mà kéo bàn tay kia của Bùi Húc Chi như cũ có chút lạnh lẽo, bao vây ở trong song chưởng ấm hồ hồ của chính mình, dùng sức nắm chặt: “Chúng ta về nhà đi?”
Ánh mắt Bùi Húc Chi dừng ở trên tay hai người đang giao nắm, trở tay gắt gao chế trụ: “Được, chúng ta về nhà.”
Trở lại biệt thự, hoàng hôn đã trầm tới cuối tường viện, ánh đèn ấm hoàng chảy ra theo cửa sổ sát đất, đem phòng khách chiếu đến một mảnh ấm áp.
Trì Nặc lúc đổi giày ánh mắt sáng lên, thoáng nhìn bánh quy mỡ vàng quản gia chuẩn bị trên bàn trà, là món điểm tâm ngọt hắn yêu nhất.
Hắn lê dép lê chạy tới bưng lên mâm, lại nhảy nhót mà chạy đến trước mặt Bùi Húc, xoa khởi một khối đưa tới bên miệng hắn: “Anh nếm thử cái này! Sách nói ăn điểm tâm ngọt sẽ làm tâm tình người biến tốt.”
Bùi Húc Chi nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của hắn, thuận theo mà hé miệng.
Bánh quy ngọt nị hỗn mỡ vàng tinh khiết và thơm hóa khai ở đầu lưỡi, xác thật hòa tan không ít sự trệ se đáy lòng.
Trì Nặc thấy hắn ăn, càng có tinh thần, ngươi một ngụm ta một ngụm mà phân ăn, không một lát liền đem non nửa uốn lượn kỳ uy nhìn thấy đáy.
“Ăn ngon không?” Trì Nặc đắc ý mà cong lên đôi mắt, ngay sau đó lại toát ra một chút mất mát, nhìn hộp điểm tâm rỗng tuếch, “Chỉ là...... Hết rồi.”
Bùi Húc Chi nhìn ngón tay hắn lưu luyến chọc hộp không, thấp giọng hỏi: “Còn muốn ăn?”
“Ân!” Trì Nặc dùng sức gật đầu, “Ngày mai tan học lại đi mua đi.”
Bùi Húc Chi không nói chuyện, chỉ là xoa xoa tóc mềm mại của hắn, sau đó xoay người đi hướng phòng bếp mở ra thức tương liên cùng phòng khách.
Trì Nặc không rõ nguyên do mà nhìn bóng dáng cao lớn của hắn.
Chỉ thấy Bùi Húc Chi mở tủ lạnh nhìn nhìn nguyên liệu nấu ăn, lại kéo ra ngăn kéo đảo bếp tìm kiếm. Hắn động tác thành thạo mà lấy ra bột mì gân thấp, mỡ vàng, trứng gà, đường sương cùng một túi bột cacao phẩm chất cao.
Trì Nặc kinh ngạc mà mở to hai mắt, tách một tiếng từ trên thảm đứng lên: “Anh...... Anh biết làm?”
Bùi Húc Chi nghiêng đầu xem hắn, trong tay đã bắt đầu ước lượng bột mì, thấp thấp “Ân” một tiếng: “Biết một chút.”
Cái này Trì Nặc hoàn toàn hưng phấn lên.
Hắn giống như một cái cái đuôi nhỏ, lập tức dính ở sau lưng Bùi Húc Chi.
Bùi Húc Chi đi đến nơi nào, hắn liền theo tới nơi đó, đôi mắt không chớp mà nhìn chằm chằm cặp bàn tay to khớp xương rõ ràng kia làm thế nào đem mỡ vàng lạnh băng cùng đường sương đánh đến mềm xốp trắng bệch, lại làm thế nào đem trứng dịch chậm rãi phân thứ dung nhập trong đó.
“Oa! Thơm quá!” Trì Nặc cơ hồ đem chóp mũi tiến đến bên quấy bồn, thật sâu ngửi lớp hồ dán đã bắt đầu phát ra ngọt hương.
Hắn ghé vào trên đảo bếp, mắt trông mong mà nhìn sau mặt pha lê lò nướng, nhìn những tiểu cục bột kia từng chút xõa tung, vỡ ra hoa văn xinh đẹp, nhuộm màu nâu thẫm mê người.
Đinh ——
Âm thanh nhắc nhở lò nướng vang lên.
Bùi Húc Chi đeo bao tay dày kéo ra khay nướng.
Hương khí nồng đậm đến mức tận cùng nháy mắt nổ mạnh mở ra, tràn ngập toàn bộ phòng bếp cùng phòng khách. Trên khay nướng chỉnh tề sắp hàng mười mấy chiếc bánh quy cacao mỡ vàng nhỏ nhắn tinh xảo, nhan sắc hoàn mỹ, bên cạnh mang theo cảm giác giòn xốp mê người.
“Thật sự thành công!” Trì Nặc hưng phấn mà dậm chân, bàn tay nhỏ đã gấp không chờ nổi mà cào trong không khí, “Có thể ăn sao? Có thể sao?”
Bùi Húc Chi dùng xẻng nhỏ xúc khởi một miếng bánh quy hơi hơi phóng lạnh, đưa tới trước mặt hắn, thanh âm rất nhẹ: “Cẩn thận nóng.”
Trì Nặc thật cẩn thận mà dùng ngón tay niết qua phiến bánh quy còn tản ra nhiệt khí kia, thổi thổi, sau đó gấp không chờ nổi mà cắn xuống một miệng nhỏ.
“Ngô ——!!!”
Trì Nặc ăn đến đôi mắt nháy mắt cong thành trăng non, khóe miệng dính điểm vụn nhỏ bột cacao cũng không phát hiện, hàm hồ mà tán thưởng: “Ngon hơn bên ngoài mua còn ăn ngon!”
Hắn nhón mũi chân đem nửa khối bánh quy còn dư lại trong tay giơ lên bên miệng Bùi Húc Chi: “Anh cũng cắn một ngụm.”
Bùi Húc Chi không có lập tức há mồm, ánh mắt dừng ở khóe môi dính bột phấn của hắn, lại chậm rãi chuyển qua trên cặp đôi mắt sáng lấp lánh kia.
Omega hưng phấn đến gương mặt ửng đỏ, chóp mũi bởi vì ghé sát vào lò nướng vừa rồi còn phiếm phấn nhàn nhạt, cả người giống như khối điểm tâm ngọt mềm mụp mới ra lò, ngọt đến làm lòng người phát ấm.
Trì Nặc bị ánh mắt hắn chuyên chú như vậy xem đến sửng sốt.
Ánh mắt Bùi Húc Chi quá trầm, quá nghiêm túc, giống như...... Cặp mặt mày lãnh đạm kia chỉ có thể cất vào một mình hắn vậy.
Trì Nặc bỗng nhiên liền có chút hoảng hốt, hắn nhanh chóng cúi đầu, tránh đi đạo tầm mắt chuyên chú kia, ngón tay vô ý thức mà móc bên cạnh bánh quy, nói nhỏ lẩm bẩm: “Xem...... Xem tôi làm gì nha?”
Bùi Húc Chi còn chưa kịp trả lời, di động trên bàn trà phòng khách đột nhiên vang lên, tiếng chuông nhẹ nhàng đánh vỡ bầu không khí vi diệu trong phòng bếp.
Trì Nặc như là tìm được rơm rạ cứu mạng, lập tức từ bên đảo bếp văng ra, chạy chậm đi nghe điện thoại: “Alo?”
Đầu điện thoại kia truyền đến tiếng gào thét Trì Vũ Tụng mang theo khóc nức nở: “Anh! Tức chết em! Em thật sự sắp tức chết rồi a a a!”
Trì Nặc bị tiếng đề-xi-ben cao này chấn đến đem điện thoại hơi chút lấy xa một chút, một bàn tay khác thói quen tính mà cầm lấy một miếng bánh quy mới ra lò còn ấm áp, “Răng rắc” cắn xuống một ngụm, hàm hồ hỏi: “Sao...... Sao thế?”
“Em gần nhất thật vất vả! Đụng phải một Alpha cảm giác đặc biệt mãnh, đặc biệt MAN! Cái dáng người kia cái khí chất kia, quả thực là Tình A trong mộng em!” Thanh âm Trì Vũ Tụng bởi vì phẫn nộ mà cất cao, “Kết quả! Kết quả anh đoán xem?”
“Răng rắc.” Trì Nặc lại cắn một ngụm bánh quy, thuận tiện thực nể tình hỏi: “Ân? Thế nào?”
“Cũng không phải sao! Hắn nguyên lai căn bản không phải cái Alpha đàng hoàng, mà là cái Alpha phong trần chuyên môn nhớ thương tiền bao của em! Mục tiêu chính là loại Omega như chúng ta thiệp thế chưa thâm lại có chút tiền trinh này!” Trì Vũ Tụng thở phì phì mà nói.
Trì Nặc nuốt xuống đồ ăn trong miệng, vội vàng đóng vai phụ: “A? Như vậy à?”
“Cũng không phải sao!” Trì Vũ Tụng càng nói càng ủy khuất, tiếng khóc hỗn sự tức giận bất bình, “Em xem như nhìn thấu! Alpha liền không có một cái thứ tốt! Tất cả đều là kẻ lừa đảo thấy tiền sáng mắt!”
Trì Nặc lại xoa khởi một khối bánh quy nhét vào trong miệng, vừa ăn vừa gật đầu phụ họa: “Ân...... Em nói đúng......”
“Tức chết em! Mất của em tiểu một vạn tệ đâu! Coi như uy chó!” Trì Vũ Tụng còn đang nổi nóng, đột nhiên chuyện vừa chuyển, thanh âm đột nhiên trở nên cảnh giác: “Từ từ —— bên anh có tiếng gì?”
Động tác Trì Nặc đang cắn bánh quy một đốn, chớp chớp đôi mắt, theo lời nàng đem điện thoại sau này xoay một chút, màn ảnh vừa lúc nhắm ngay Bùi Húc Chi đang thu thập khay nướng trước đảo bếp.
Thiếu niên mặc quần áo ở nhà thâm sắc, bên ngoài khoác chiếc tạp dề màu xám nhạt, cổ áo dính điểm bột mì, đang cúi đầu dùng khăn giấy chà lau đảo bếp, đường cong sườn mặt có vẻ nhu hòa lạ thường.
“Không ai nha,” Trì Nặc quơ quơ đối với màn ảnh di động, thuận miệng nói, “Chính là bạn trai tôi, anh ấy đang tự làm bánh cookie cho tôi đó.”
Đầu điện thoại kia nháy mắt lâm vào yên tĩnh giống như chết.
Sau đó, giọng Trì Vũ Tụng đột nhiên phóng đại, tràn ngập sự lên án bị vận mệnh vô tình đâm sau lưng: “Ngọa —— tào ——!!! Trì Nặc! Anh còn có phải là anh trai em không?!! Em muội em vừa mới tao ngộ lừa dối tình trường, bị Alpha phong trần làm tổn thương trái tim thiếu nữ thuần khiết mà gọi điện thoại tìm kiếm an ủi! Anh cư nhiên cho em ăn cẩu lương!”
“Ai?” Trì Nặc ngẩn người.
Trời đất chứng giám!
Hắn vừa mới thật không tưởng rải cẩu lương a!
Trì Vũ Tụng lại bi phẫn nói: “Đừng giảo biện, em hiểu. Em mà quán được một Alpha đẹp trai cần là có được như vậy, em cũng sẽ mỗi ngày khoe ra. Thế giới này cũng quá không công bằng! Em muốn đi góc tự bế!”
Tiếng bận rộn đô đô đô dẫn đầu truyền đến, Trì Nặc nhìn màn hình đen đi, dở khóc dở cười.
Hắn click mở giao diện chuyển khoản, xoay mấy vạn tệ qua cho Trì Vũ Tụng, ghi chú viết “Thiên nhai nơi nào vô soái A”, mới thu hồi di động.
Lúc xoay người, Bùi Húc Chi vừa vặn đem mâm bánh quy cuối cùng bỏ vào giá làm lạnh, chính cởi dây tạp dề.
Ánh đèn phác họa hình dáng vai rộng eo thon của hắn, đảo bếp vừa rồi thu thập qua sạch sẽ, trong không khí còn bay hương khí ngọt ngào.
Trì Nặc nhìn bóng dáng hắn, trong lòng bỗng nhiên nổi lên một loại cảm giác thực vi diệu.
Bùi Húc Chi vì cái gì đối hắn tốt như vậy đâu?
Tốt đến, Trì Nặc đều ngượng ngùng lại làm cái gọi là kế hoạch trả thù.
Người ta mua cái này mua cái kia cho hắn, tự mình xuống bếp làm điểm tâm ngọt, Trì Nặc nếu là lại quấn lấy đối phương ôm ấp hôn hít ghê tởm người, tựa hồ có chút không biết tốt xấu.
Ngày kế sau giờ ngọ, tiểu Trì tổng lại đến bắt đầu xử lý hạng mục Lam Hải.
Hắn ngồi xếp bằng ngồi ở giữa sô pha, trong lòng ngực ôm máy tính bảng, đầu ngón tay bay nhanh hoạt động ở trên màn hình, khi thì tạm dừng xuống đối với hồ sơ hạng mục rậm rạp lẩm bẩm tự nói, ngay cả tiếng bước chân Bùi Húc Chi từ lầu hai xuống dưới cũng chưa quá để ý.
Thẳng đến một đạo thanh âm trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu: “Tôi muốn ra cửa một chuyến.”
Trì Nặc đầu cũng không nâng, ngón tay còn đang điểm công thức trên màn hình, thuận miệng ứng thanh: “Ân, được.”
Bùi Húc Chi không đi, không khí trong phòng khách an tĩnh vài giây, hắn nhìn Omega súc thành một đoàn trên sô pha, lại lặp lại một lần: “Khả năng phải buổi tối mới trở về.”
“Đi thôi đi thôi.” Trì Nặc rốt cuộc ngẩng đầu, tầm mắt lại không nhìn ở trên người hắn, đôi mắt ngó mắt đồng hồ treo tường trên tường, lại trở xuống trên cứng nhắc, “Trên đường cẩn thận.”
Cái này Bùi Húc Chi hoàn toàn dừng bước chân.
Hắn nguyên bản đã cầm lấy áo khoác ở huyền quan, giờ phút này lại xoay người đi trở về, thân ảnh cao lớn đứng yên trước mặt Trì Nặc, rũ xuống một bóng râm.
Trì Nặc đang tính đến chỗ mấu chốt, bị bóng ma bất thình lình chắn quang, không khỏi hỏi: “Làm sao vậy?”
Bùi Húc Chi trên cao nhìn xuống mà nhìn hắn, mày nhíu lại, ánh mắt thâm thúy dừng ở trên gương mặt hắn đang chuyên chú lại rõ ràng thất thần, thanh âm trầm hơn vài phần so vừa rồi: “Anh liền không có gì muốn hỏi?”
Trì Nặc ngẩn người, cây bút trong tay ngừng ở giữa không trung: “Hỏi...... Hỏi cái gì?” Hắn chớp đôi mắt, vẻ mặt mờ mịt mà ngẩng đầu xem Bùi Húc Chi, nhất thời không phản ứng kịp ý tứ đối phương.
“Hỏi tôi đi làm cái gì,” Bùi Húc Chi nghiêng người về phía trước, hai tay cắm ở trong túi, ánh mắt gắt gao khóa chặt hắn, “Hỏi tôi gặp mặt với ai, hỏi tôi buổi tối mấy giờ có thể xác định trở về.”
Trì Nặc: “......?”
Hắn mộng bức không thôi.
Đề ra nghi vấn hành trình không phải là một vòng kế hoạch trả thù của hắn sao? Không phải là để giả trang luyến ái não phiền chết đối phương sao?
Người này như thế nào còn chủ động ngược lại buộc hắn quan tâm nhiệt tình?