·
Trong hoàng cung Peymans xa xôi.
Bệ hạ Moore đang khám sức khỏe cho em bé, kéo kéo tay túm túm chân, miệng ngon ngọt dỗ dành, khiến em bé cười khanh khách.
Khoảng thời gian này, nội tâm anh ấy đã trải qua biến động lớn, không biết nên đối mặt với hiện thực bi tráng như thế nào, cộng thêm việc truy tìm Lư An đang bỏ trốn, thực sự bận rộn không xuể.
May mắn có em bé!
Nỗi đau mất đi vợ và bạn thân của Moore đã được chữa lành đồng thời!
Em bé ở tuổi này thực sự mỗi ngày một khác. Trước đây khi huấn luyện nuôi dạy con cái, Moore không ý thức được, hiện tại tự mình chăm sóc con mới cảm nhận sâu sắc sự thật của câu nói này. Dù tự mình cho con b.ú ngày đêm, đôi khi anh ấy vẫn đột nhiên hoảng hốt, cảm thấy sắp không nhận ra con nữa.
Hôm nay phải khám sức khỏe cho em bé, Moore xung phong tự mình thao tác.
Đang làm, anh ấy đột nhiên nhận thấy có chút dị thường.
“Ơ? Em bé, con phân hóa rồi?”
Em bé còn chưa hiểu tiếng người, chỉ biết cười khanh khách với anh ấy, tiện thể khi Moore lại gần thì đạp mạnh vào mũi anh ấy.
Đừng coi thường lực lượng tứ chi của một đứa trẻ sơ sinh... Moore ôm mũi đi tìm khăn giấy lau máu.
Thuận tiện gọi bác sĩ chuyên nghiệp đến.
“Đúng vậy, trẻ sơ sinh quả thật đã phân hóa.” Bác sĩ đưa báo cáo kiểm tra cho Moore.
Moore nhìn kết quả trên đó, ngây người.
Anh ấy lặp lại nhìn vài lần, vẫn không chịu tin: “Không đúng, khẳng định có chỗ nào sai, kiểm tra lại!”
Bác sĩ không rõ nguyên do, kiểm tra lại ngay trước mặt anh ấy, kết quả vẫn y như cũ.
“Không thể nào! Kiểm tra lại nữa!” Moore chỉ nhìn thoáng qua, liền ra lệnh cưỡng chế tiếp tục kiểm tra lại.
Kiểm tra đi kiểm tra lại năm lần, ngón tay ngón chân em bé đều đã trải qua lấy m.á.u ngẫu nhiên, đau đến khóc oà oà. Moore đau lòng ôm em bé vào lòng dỗ dành, nhưng đối với kết quả kiểm tra vẫn không dám tin.
“Sao lại là Omega...”
Đầu óc Moore đơ cứng.
Beta mang thai sinh con đã là quá đáng rồi, kết quả một Alpha và một Beta lại sinh ra một Omega???
Mẹ kiếp, chẳng lẽ đứa bé bị đánh tráo lúc mình không có ở đây sao!
Moore lòng hoảng ý loạn ôm con xoay vòng tại chỗ. Em bé mỗi ngày một khác, nếu thật sự bị trộm đổi, anh ấy cũng không nhìn ra được a!
Vậy phải làm sao bây giờ?
Làm sao bây giờ?
... Thôi kệ.
Sau khi trải qua mấy cú sốc tâm lý, Hoàng đế Moore đã bình phục nỗi bi thương nội tâm, trịnh trọng quyết định xem em bé như con ruột của mình.
Moore lạnh lùng nghĩ: Cha Beta của nó bỏ chạy, cha Alpha của nó đã chết, chẳng phải đứa bé này chính là bảo bối trời ban cho ta sao?
Hơn nữa, ai biết đây là con của ai đâu?
Alpha và Beta sao lại sinh ra Omega?
Bảo bối, con là bảo bối không ai muốn...
—— Vậy về với ta!!!
Moore thương hại nhìn em bé, ôm con cúi chào ba lần về hướng Cố Thừa Nghiên làm nhiệm vụ, xem như tưởng niệm.
“Sau này con là bảo bối của ta!” Moore phát ra tiếng cười “khặc khặc khặc” tà ác: “Lại đây bảo bối, gọi ba ba!”
Em bé vừa mới được dỗ nín khóc, giây tiếp theo lại bị khuôn mặt dữ tợn của Moore dọa cho gào khóc, toàn thân vùng vẫy, thỉnh thoảng còn phì phì phun nước miếng vào Moore.
Moore đặt em bé lại giường, lau nước miếng trên mặt, toàn thân tràn ngập niềm vui lên chức cha.
Lần này dù Hi Lạc không muốn sinh con cũng không sao, hắc hắc.
Chưa kịp vui vẻ được hai giây, quang não đột nhiên nhận được cuộc gọi khẩn cấp. Vừa bắt máy, ba cái đầu chen chúc trên màn hình, người dẫn đầu rõ ràng là Cố Thừa Nghiên mà anh ấy vừa mới ai điếu.
Moore im lặng hai giây, buột miệng thốt ra: “Ngươi không chết?!”
Cố Thừa Nghiên: “Tôi sao lại cảm thấy anh còn hơi thất vọng?”
Moore: “...”
Thất vọng tột đỉnh!
Cảnh Nặc và Hi Lạc tranh nhau ở bên cạnh hết đợt này đến đợt khác mà kêu: “Bảo bối! Bảo bối đâu? Mau cho tôi xem bảo bối!”
Moore bế em bé lên, đặt trước màn hình, giơ tay em bé vẫy về phía Cảnh Nặc.
Trẻ con mỗi ngày một khác, Cảnh Nặc đều nhận không ra con: “Trời ạ, đây vẫn là con tôi sao?”
Hi Lạc nói: “Đương nhiên là, cậu xem lông mày mắt mũi miệng của nó, giống cậu biết bao, quả thực như đúc từ một khuôn ra.”
Cảnh Nặc: “Nó còn chưa mọc lông mày.”
Hi Lạc: “Thì cũng giống!”
Moore nghe thấy một trận chột dạ, nghi ngờ không biết đứa bé này có phải thật sự bị trộm đổi không...
Nó đã phân hóa thành Omega a! Sao lại là một Omega?!
Moore nhanh chóng lái sang chuyện khác: “Bên các ngươi đã xảy ra chuyện gì?”
Cố Thừa Nghiên đơn giản kể lại sự việc cho Moore: “Mau cho người khống chế Lư An! Đừng để hắn chạy.”
“Chậm rồi, hắn đã chạy.”
“... Đồ phế vật.” Cố Thừa Nghiên không chút khách khí mắng.
Moore giận dữ: “Có bản lĩnh ngươi về đây mà trông con!”
Hi Lạc thần sắc nghiêm túc: “Vậy Lư An rất có khả năng đã hướng về phía chúng ta mà tới.”
Moore đã lâu không gặp vợ, thực sự vô cùng nhớ nhung, nhưng Hi Lạc vẫn chưa tha thứ cho anh ấy. Dù đã rửa sạch oan khuất cho cậu ấy, còn minh oan cho Đại Công tước Jordana, nhưng mối quan hệ của họ vẫn không hề hòa hoãn.
Hai người họ bây giờ càng giống kiểu đồng đội sống chung bằng mặt không bằng lòng.
Moore ý thức được sự nghiêm trọng của sự việc, quyết định áp dụng chiến thuật vòng vo, thông qua việc lấy lòng bạn thân khuê mật của vợ để làm vợ vui. Mặc dù tên Beta nhãi ranh này còn có thể là tình địch của anh ấy.
Anh ấy hắng giọng, cố gắng nhặt lại uy nghiêm Hoàng đế trước mặt mấy người này, nghiêm trang nói: Vì Cảnh Nặc đã có những đóng góp nổi bật trong sự kiện minh oan cho Đại Công tước Jordana, nên quyết định phong cậu làm “Kỹ sư trưởng Đế quốc” (Đế quốc thủ tịch kỹ sư).
Thực ra chức vụ này rất cao, một nhân viên nghiên cứu kỹ thuật có khi cả đời cũng không đạt được danh hiệu Trưởng , nhưng Cảnh Nặc chỉ cần một câu của Hoàng đế đã có được.
Cố Thừa Nghiên lại không hài lòng, cảm thấy thấp kém quá. Anh ấy mặc cả với Hoàng đế, nói rằng: Ngài không biết đâu, cái thứ này nguy hiểm thật sự, nếu không phải Cảnh Nặc, vợ ngài cũng không còn đâu. Thứ này duy nhất chỉ không có hiệu quả với Cảnh Nặc thôi nhé, không chừng ngài còn phải dựa vào tiểu Beta nhà tôi để cứu vớt thế giới.
Cuối cùng Hoàng đế đổi lời, phong Cảnh Nặc làm “Chỉ huy trưởng Đế quốc”
Trước đó Đế quốc không hề có chức vụ này, nhưng ai bảo Cảnh Nặc có người chống lưng cơ chứ. Thậm chí có thể tạo ra một chức vụ từ hư vô cho cậu. Đây mới chính là chỗ dựa lớn.
Moore nghĩ đến việc phải mở vô số cuộc họp với Thượng nghị viện và Hạ nghị viện để thảo luận về chức vụ hư cấu nhưng nghe có vẻ rất cao cấp và có thực quyền này, liền vô cùng đau đầu.
Nhưng Cảnh Nặc thì rất vui.
Nghe được “Kỹ sư trưởng Đế quốc” cậu đã rất kích động rồi, Cố Thừa Nghiên lại giúp cậu mặc cả được cái “Chỉ huy trưởng Đế quốc”, cậu sắp vui điên lên rồi!
Nghe còn lợi hại hơn cả Thượng tướng Đế quốc!
“Tôi, tôi nhất định không phụ sự gửi gắm của Đế quốc.” Nỗi mừng rỡ chưa kịp hiện rõ trên mặt Cảnh Nặc, má cậu đã đỏ bừng. Cậu không tự chủ mà ưỡn n.g.ự.c đứng nghiêm trước màn hình, mu bàn tay trái sau lưng, tay phải nắm thành nắm đ.ấ.m đặt lên ngực, dõng dạc hùng hồn hô lên:
“Trái tim rải rải cấp Du!” (Trái tim rải rải cho dầu - một câu nói quen thuộc của phong trào tuyệt vọng Omega, thường bị hiểu thành là một câu cổ vũ lãng mạn)
Cố Thừa Nghiên: “?”
Hi Lạc & Moore: “............”
Moore đột nhiên cười ầm lên, đến nỗi binh lính ở xa cũng có thể nghe thấy.
Hi Lạc lại càng khó tin nhìn Cảnh Nặc.
Cố Thừa Nghiên vẫn còn không rõ nguyên do: “Cấp Du gì?”
Ở đây chỉ có Cố Thừa Nghiên nghe không hiểu. Moore cười đến sắp nghẹt thở, vừa lau nước mắt vừa nói: “Không sao, tuổi này của anh không hiểu cũng bình thường, đây là sự lãng mạn của người trẻ tuổi ha ha ha ha ha ha Cảnh Nặc cậu cũng thật là ha ha ha ha...”
Cảnh Nặc vừa xấu hổ bực bội lại vừa tức muốn hộc máu: “Rất chân thành có được không, tôi đang biểu thị sự trung thành với Đế quốc đấy!”
Hi Lạc giận mà nhéo khuôn mặt nhỏ của Cảnh Nặc: “Cậu sao có thể phản bội giáo phái 《Tuyệt vọng Omega》 của chúng ta, mà chạy theo 《Tấn công Alpha》?!”
Cảnh Nặc ôm mặt, nói nhỏ: “Chỉ là rất chân thành.”
Cố Thừa Nghiên: “...”
Anh ấy không hòa nhập được vào chủ đề thời thượng, còn bị Moore châm chọc tuổi già.
Nghiến nghiến hàm răng sau, có chút khó chịu.
Bên này tiếng cười nói vui vẻ còn chưa kết thúc, bên kia Hoàng đế đã nhận được tình báo khẩn cấp —— các hành tinh lớn đều đồng loạt xảy ra bạo loạn ở mức độ khác nhau.
Lư An đã ném những kẻ máy móc khắp nơi trong Ngân Hà. Tuy không đạt được khả năng khống chế tinh thần hoàn hảo, nhưng những gì hắn thu hoạch được từ X, sau hàng ngàn lần thí nghiệm, đã đủ để khiến thế giới rơi vào hỗn loạn.
Ngay cả Đế đô cũng thất thủ.
Cảnh Nặc đột nhiên nhìn lên không trung: “Có phi thuyền đang đến.”
Mọi người ngẩng đầu nhìn lại. X nói: “Ta cảm ứng được trung tâm của ta.”