Thật ra tôi nên cảm ơn cậu ấy.
Nhưng khi liếc thấy chiếc đồng hồ trên tay câuh ấy, không khỏi nhớ lại tin tức mấy ngày trước.
“Thiếu gia thứ hai nhà họ Ôn bị nghi ngờ hẹn hò với bạn trai.”
Beta gầy gò và Alpha cao lớn đi cùng nhau.
Alpha trên tay còn xách rất nhiều túi mua sắm.
Góc chụp khiến hai người trông rất thân mật.
Thật sự có cảm giác như một cặp đôi.
Và chỉ cần nhìn một cái là biết Alpha đó chính là An Quyết.
Bởi vì trên cổ anh ấy còn quàng chiếc khăn len mà tôi đã đan tặng anh ấy năm ngoái.
Giữa họ, ngoài bệnh của An Quyết, dường như không có gì không hợp.
Bây giờ bệnh của An Quyết có thể chữa khỏi, vậy thì đương nhiên không còn chuyện gì của tôi nữa rồi.
Chỉ là không tránh khỏi cảm giác đau lòng.
Rõ ràng tôi đã chăm sóc anh ấy năm năm, chịu đựng anh ấy năm năm, cố gắng lấy lòng anh ấy năm năm.
Nhưng cuối cùng, chỉ mới nói sẽ phẫu thuật vài ngày.
An Quyết đã có thể quàng chiếc khăn tôi đan, đi hẹn hò với người khác.
Ôn Dư đi khắp các ngóc ngách trong căn nhà, còn liên tục cảm thán “cách bài trí rất đẹp”.
Cậu ấy cười đầy ngưỡng mộ:
“Tốt thật, anh dâu.”
“Anh nói xem, bây giờ căn nhà này hai người không ở nữa, em đi cầu xin anh Quyết, anh ấy có cho em không?”
Tôi chợt nhớ lại, trước đây mình đã coi căn nhà này là nhà, là bằng chứng cho việc An Quyết chấp nhận tôi.
Dành hết tâm sức để trang trí, đến cuối cùng lại dọn đi một cách phiền phức.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, đối với những người như họ, đây chỉ là một thứ có thể tùy tiện cho đi.
Tôi nén lại cảm giác cay xè trong mắt.
Nhanh chóng chớp mắt, đối diện với ánh mắt ôn hòa của cậu ấy:
“Cậu có thể hỏi anh ấy, nhưng sau này…”
“Không cần gọi tôi là anh dâu nữa.”
Ôn Dư như vừa nhận ra:
“Xin lỗi anh dâu… Thư Từ.”
Anh ấy xin lỗi và cười với tôi:
“Anh xem, trí nhớ của em kém, lại quên rồi.”
Tôi hít một hơi thật sâu, nắm chặt chiếc ba lô trong tay, không nhìn nụ cười vô hại của cậu ấy nữa.