VỢ NGỌT OMEGA ĐƯỢC DADDY ALPHA CƯNG CHIỀU HẾT MỰC

Chap 14

Chương 14

Hứa Niên hồi phục rất tốt, thêm vào việc hôm qua chưa ăn cơm tối, buổi sáng cậu ăn không ít đồ vật, riêng bánh bao heo heo đã năm cái, ăn uống tốt đến không còn gì để nói.

Thế nhưng cũng không mập thêm bao nhiêu, mặt vẫn gầy gầy nhọn nhọn, một bàn tay là có thể ôm trọn, đầu ngón tay Thịnh Quan Tuyết vẫn còn lưu lại cảm giác non mềm trơn trượt, rõ ràng lại nóng lên.

Anh cắn một miếng, vị đậu nghiền ngọt lịm tràn ngập khoang miệng, liền nhíu mày ngay lập tức, đặt bánh bao heo heo sang một bên.

Cố Hạc Chi vẫn không thể cưỡng lại ba mình đi gặp Alpha kia, vừa trở về liền điên cuồng than vãn với họ: “Chảnh chọe giống như thiếu nợ người khác mấy trăm triệu vậy, toàn bộ khí chất nhà giàu mới nổi, không biết ba tớ nhìn trúng hắn ở điểm nào, thằng cha thích làm màu!”

Hứa Niên không biết nói gì, chỉ đi theo sau Phương Thời Tự hùa theo, cùng nhau chửi bới Alpha hoàn toàn không quen biết: “Đúng đúng đúng.”

Cố Hạc Chi uống cạn một cốc nước lớn, vẻ mặt nghiêm túc: “Hiện tại tớ còn đang hận phải phấn đấu học hành tử tế, tránh bị ba mẹ tớ tóm đi liên hôn, ghê tởm quá đi mất!”

Cuối cùng Hứa Niên cũng có thể chen lời, mở sách bài tập: “Vậy thì học hành tử tế đi.”

Cố Hạc Chi nhìn công thức toán học phức tạp khóe miệng co giật, bây giờ thu hồi câu nói kia còn kịp không?

Hứa Niên hứng thú mười phần, kéo Cố Hạc Chi và Phương Thời Tự giảng bài.

Phương Thời Tự kêu khổ thấu trời, thà đi ngủ ngon còn hơn, còn Cố Hạc Chi cũng đầu óc quay cuồng, sắp cào trọc cả đầu rồi, cuối cùng mới chuyển sang đề tài khác: “Sao cậu lại đeo vòng cổ vậy?” Cô bé chỉ vào cổ Hứa Niên.

“Tớ vẫn còn trong kỳ giả tính động dục mà, bác sĩ nói loại vòng cổ kim loại này có thể ức chế mùi tin tức tố hơn miếng dán tuyến thể, an toàn hơn một chút.” Hứa Niên sờ sờ cổ mình, không khỏi kéo nhẹ một cái, đeo cái đồ vật như vậy luôn có chút không quen, có cảm giác bị ràng buộc.

“Cái gì?!” Cố Hạc Chi lập tức mở to mắt: “Vậy sao cậu không ở nhà nghỉ ngơi cho tốt chứ, nếu đụng phải Alpha phiền phức nào đó thì xong đời, cái này là có thể xin nghỉ được mà.”

“Bác sĩ nói không sao, nồng độ đã rất thấp, gần giống như thời kỳ bình thường rồi.” Chính cậu cũng đã không ngửi thấy mùi tin tức tố, “Nhưng tin tức tố quả nhiên thật đáng sợ, tớ không kiểm soát được bản thân chút nào, giống như bị bỏ xuân dược vậy, xấu hổ quá.”

Hứa Niên tưởng tượng đến việc mỗi tháng đều có tình huống như vậy liền cảm thấy ngại, chẳng phải là tóm được một Alpha liền không biết xấu hổ mà dính lấy sao.

“Dùng thuốc ức chế, miếng dán ức chế, vòng cổ… ở một mức độ nhất định đều có thể ngăn chặn tình huống như vậy.” Cố Hạc Chi nói.

Những điều này Hứa Niên đương nhiên biết, sách cũng có giảng, bác sĩ cũng từng đề cập, chỉ là Hứa Niên còn chưa quen đeo chúng, “Không thể có cách nào dứt điểm sao? Luôn có lúc sơ suất.”

Cố Hạc Chi im lặng một lát, bỗng nhiên nói: “Vậy thì chỉ có cách tháo tuyến thể ra, trở thành Beta, hiện tại khoa học kỹ thuật rất phát triển, phương pháp điều trị cũng vô cùng phong phú, có thể biến Beta bình thường thành Alpha hoặc Omega, ngược lại cũng vậy.”

Hứa Niên rung động trong khoảnh khắc, nhưng không khỏi lo lắng: “Nhưng tuyến thể không phải là cơ quan quan trọng nhất duy trì sự sống sao? Tháo ra sẽ chết chứ?”

“Thay bằng tuyến thể nhân tạo, mô phỏng chức năng cơ bản của tuyến thể, nhưng sẽ không có kỳ đặc biệt.” Tay Cố Hạc Chi cố ý vô tình đặt lên cổ, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve vị trí sau gáy của mình.

Hứa Niên rũ mắt xuống, tròng mắt nhẹ nhàng chuyển động, xoa xoa vòng cổ kim loại, dường như thật sự đang cẩn thận suy nghĩ về chuyện này.

Phương Thời Tự thấy suy nghĩ của hai Omega dần dần đi theo góc độ không thể tưởng tượng, vội vàng nói: “Phẫu thuật loại bỏ tuyến thể chỉ mới thực hiện chưa được hai năm, không có đảm bảo thành công 100%, đừng có ý định gì kỳ quặc.”

“Sớm muộn gì cũng sẽ được phổ cập.” Cố Hạc Chi “Hừ hừ” nói.


Buổi tối, Thịnh Quan Tuyết đi tham dự một buổi đấu giá từ thiện, khách mời tham dự ít nhiều đều phải mua lại một món đồ sưu tầm, để đóng góp cho sự nghiệp từ thiện.

Giang Kiến Thanh lâu ngày không gặp cũng xuất hiện, trong tay còn dắt một Omega, diện mạo tinh xảo xinh đẹp, chỉ là trông không có tinh thần, bụng còn hơi nhô lên, dưới lớp vest trông đặc biệt rõ ràng.

Hạ Ngữ Trì và Giang Kiến Thanh là vợ chồng thiếu niên, ở bên nhau từ năm mười chín tuổi, độ phù hợp rõ ràng chỉ 59%, bị coi là một cặp đôi vĩnh viễn không thể bên nhau, vậy mà vẫn dây dưa qua tám năm, vượt qua cái dớp bảy năm, hiện tại bắt đầu đòi ly hôn, ồn ào đến cả thành phố đều biết, không ngờ vẫn cùng tham dự hoạt động.

Ai cũng nói người gặp chuyện vui tinh thần sảng khoái, Giang Kiến Thanh quả thật mặt đầy hớn hở, dáng vẻ vui sướng của một người sắp làm cha, đi đến trước mặt Thịnh Quan Tuyết để khoe khoang: “Tiểu bằng hữu nhà cậu có thích món quà kia không? Chắc không ai có thể từ chối nhỉ.”

“Tôi không nên hỏi cậu.” Món đồ đã đưa đi suýt chút nữa thu hồi lại, đối phương không hề thấy chút vui vẻ nào, ngược lại càng lo lắng sốt ruột, càng thêm khổ luyện học tập, không cần thiết thì cũng không ra khỏi phòng mấy.

“Không nên à.” Giang Kiến Thanh xoa xoa cằm, làm ra vẻ suy tư.

Hạ Ngữ Trì không muốn nghe họ vô nghĩa ở đây, cố gắng bỏ lại Giang Kiến Thanh mà đi về phía trước.

Giang Kiến Thanh lập tức đuổi theo, che chở bên cạnh Hạ Ngữ Trì: “Bảo bối, em đi chậm một chút.”

Buổi đấu giá chính thức bắt đầu, Giang Kiến Thanh cả người đều dính bên cạnh Hạ Ngữ Trì: “Thích cái này không?”

Hạ Ngữ Trì không nói gì.

Giang Kiến Thanh mua được.

“Thích cái này không?”

Hạ Ngữ Trì vẫn không nói gì, thậm chí nhắm mắt lại, mắt không thấy tâm không phiền.

Giang Kiến Thanh lại mua được.

“Thích cái này không?”

Hạ Ngữ Trì phiền không chịu nổi, mở mắt, nói câu đầu tiên trong buổi này, thái độ vô cùng lạnh nhạt: “Không cần.”

Gặp người đáp lại mình, Giang Kiến Thanh càng thêm vui vẻ, tiếp tục thêm tiền mua được.

Sau đó Hạ Ngữ Trì hơi khó chịu, che miệng muốn nôn, rồi vội vàng rời khỏi hội trường, Giang Kiến Thanh lật đật đi theo phía sau.

Những người khác cuối cùng cũng có thời gian để thở, lần lượt mua được đồ sưu tầm, không đến mức tay trắng, gương mặt bớt xấu hổ.

Khi buổi đấu giá tiến hành đến kết thúc, điện thoại Thịnh Quan Tuyết rung lên một cái, hiện ra icon đầu chó vàng cười ngốc nghếch.

Hứa Niên: “Anh khi nào thì về?”

“Còn một lát nữa, có chuyện gì sao?”

Thịnh Quan Tuyết nhìn chằm chằm khung chat, đợi nửa ngày cũng không thấy Hứa Niên hồi âm, đành phải tắt màn hình điện thoại trước.

Khi ngước mắt lên lại, một hàng đấu giá cuối cùng khiến người ta kinh ngạc được đẩy ra.

Chiếc vòng tay ngọc bích lộng lẫy như tinh vân. Chủ thể là ngọc bích lấp lánh, quanh thân quấn quanh những mảnh kim cương vụn màu hồng nhạt, dây xích xâu bằng kim cương trắng.

Ánh lửa chủ yếu là màu xanh lam sâu thẳm, màu hồng nhạt dịu dàng và màu trắng thuần khiết, ánh sáng rực rỡ, khiến món trang sức vô cùng chói mắt, thu hút ánh nhìn của mọi người.

Chiếc "Tinh Uyên Hỉ Mộng" này khởi điểm là 2 triệu, cuối cùng chốt giao dịch ở mức 8 triệu bị Thịnh Quan Tuyết mua được, kết thúc hoàn hảo buổi đấu giá này.

Về đến nhà, Thịnh Quan Tuyết đặt hộp quà vào phòng, khi bước ra thì phát hiện cửa thư phòng mở một khe nhỏ, để lộ ánh đèn sáng trưng, đến gần mới thấy Hứa Niên gục ngủ trên bàn.

Tiếng động rất nhỏ đánh thức Hứa Niên, cậu dụi dụi đôi mắt ngái ngủ, nửa híp mắt nhìn về phía Thịnh Quan Tuyết, giọng nói mềm mại, mang theo sự dính nhớp chưa ngủ no: “Anh về rồi ạ, cháu đợi ngủ quên mất.”

“Đợi tôi làm gì?”

“Bài kiểm tra cần ký tên.” Hứa Niên ngáp một cái, khóe mắt mị ra vệt nước.

Thành tích kiểm tra tháng của Hứa Niên lại tiến bộ, xếp hạng 4 toàn trường, tiến gần thêm một bước đến vị trí thứ nhất.

Không ai không thích đứa trẻ thông minh lại ưu tú, Thịnh Quan Tuyết cũng vậy, anh ký tên của mình: “Cậu muốn thi vào trường nào?”

“Đại học A, đại học tốt nhất Thủ đô.” Hứa Niên buột miệng thốt ra, đây là ước mơ cố hữu của cậu, khi xem sách tuyên truyền ở thôn Khê Thủy, cậu đã thề nhất định phải thi đậu Đại học A, chỉ như vậy mới có thể vươn tới tương lai tốt đẹp hơn.

“Trước kia cháu luôn cảm thấy đó là giấc mơ xa vời không thể với tới, nhưng bây giờ cháu phát hiện mình càng ngày càng gần với ước mơ.”

Mỗi lần tan học về nhà đều đi ngang qua Đại học A, phảng phất dễ như trở bàn tay vậy, hơn nữa giáo viên cũng nói nếu cậu vẫn có thể duy trì thứ hạng này thì kỳ thi đại học năm nay có thể vào Đại học A.

Trên mặt Hứa Niên tràn đầy sự khao khát và mong mỏi về cuộc sống tương lai tươi đẹp, đôi mắt chó tròn xoe tỏa ra ánh sáng chói lòa, khóe mắt khóe mày đều mang theo nụ cười vui vẻ, hai chiếc lúm đồng tiền nhỏ đầy ắp mật ngọt, chạm nhẹ một cái cũng sắp tràn ra.

Thịnh Quan Tuyết lần đầu tiên thấy Hứa Niên vui vẻ và nụ cười không hề phòng bị như vậy, dường như một tiểu thiên sứ rơi xuống từ đám mây, dễ dàng có thể bắt được trái tim một người.

Độ phù hợp không đạt tiêu chuẩn còn có thể dây dưa lâu đến vậy, vậy độ phù hợp 100% được xưng là vĩnh viễn không chia lìa thì sao?

Thịnh Quan Tuyết bỗng nhiên cảm thấy rất vô lý, đồng thời cảm thấy hèn hạ với ý nghĩ xấu xa của chính mình, Hứa Niên mới lớn chừng nào, một Omega ngây thơ vô tri còn chưa bước chân vào xã hội mà thôi.

Thịnh Quan Tuyết không kìm lòng được vươn tay xoa đầu cậu: “Sau đại học thì sao, cậu có kế hoạch gì không?”

Hứa Niên nghiêm túc suy nghĩ, tốt nghiệp quá xa vời, cậu còn chưa nghĩ xong vấn đề này.

Khi ở thôn Khê Thủy, mỗi giáo viên đều nói với cậu cố gắng thêm chút nữa, thi đậu Đại học A là được, có thể vĩnh viễn thoát ly núi lớn, có thể tìm được một công việc lương lậu kha khá, cả đời đều phấn đấu để cắm rễ ở Thủ đô tấc đất tấc vàng.

Bây giờ cậu hơi bối rối, có lẽ sẽ có lựa chọn tốt hơn, cũng có thể vẫn trắng tay, cậu không biết nên làm gì, cũng chỉ có thể lo cái trước mắt trước, cậu nhìn Thịnh Quan Tuyết, bỗng nhiên căng thẳng lo lắng.

“Thịnh tiên sinh, anh đừng bỏ rơi cháu nha.” Ánh mắt Omega vô cùng chân thành và thanh triệt, không lẫn tạp chất nào, sáng lấp lánh nhìn mình.

Khi còn nhỏ đã bị cha mẹ bỏ rơi một lần, cho dù cuộc sống của họ có tốt hơn một chút, cho dù có thêm một đứa em trai, họ cũng không nghĩ đến việc muốn mình ở bên cạnh.

Ngay cả việc trở về thôn Khê Thủy cũng được, chỉ cần không bị vứt bỏ như vứt rác là được.

Ánh mắt nóng cháy làm Thịnh Quan Tuyết cũng cảm thấy bỏng rát một chút, nhiệt độ đầu ngón tay như thể tăng cao trong khoảnh khắc, khiến anh rụt tay về, nhẹ nhàng nắm chặt trong lòng bàn tay.

“Không có ý định bỏ rơi cậu.” Thịnh Quan Tuyết lại bổ sung một câu: “Vĩnh viễn sẽ không.”

Một chú chó nhỏ như thế này làm sao khiến người ta nhẫn tâm vứt bỏ đây.

back top