Chương 2
Biết Thịnh Quan Tuyết về nhà đã khuya, vẻ mặt Hứa Niên có chút mất mát, cậu muốn xem thử đối tượng kết hôn của mình trông như thế nào.
Ăn uống xong, Hứa Niên trở về phòng mình thu dọn hành lý, bên trong hơn nửa đều là sách vở của cậu, chỉ có một phần nhỏ là quần áo tắm rửa, tuy rất cũ kỹ nhưng được giặt giũ sạch sẽ, không có một vết bẩn nào.
Mở tủ quần áo ra, cậu phát hiện bên trong treo đầy ắp quần áo, từ nội y đến vớ, thứ gì cần có đều có, mọi thứ được chuẩn bị chu đáo, chỉ cần chạm vào chất liệu vải thôi đã biết là rất đắt tiền, khiến hai chiếc áo ngắn tay nhăn nhúm cậu mang đến trông như nhặt từ đống rác vậy.
Hứa Niên thật cẩn thận đẩy quần áo sang bên cạnh, treo quần áo của mình vào rồi đóng cửa tủ lại, mắt không thấy tâm không phiền.
Quản gia già đưa cho cậu tất cả sách giáo khoa của trường mới, cậu so sánh sách cũ và sách mới, phát hiện có rất nhiều kiến thức trọng tâm không giống nhau.
Hứa Niên không muốn học tập quá vất vả, sợ bị tụt lại so với các bạn, vì thế cậu chăm chỉ ôn tập.
Kim đồng hồ chỉ đến 10 giờ, Hứa Niên cảm thấy hơi khát nước, lúc này mới gấp sách giáo khoa lại.
Ánh đèn dưới lầu sáng trưng, quản gia đang bận rộn trong bếp, nói rằng tiên sinh sắp về, và rót cho cậu một cốc nước.
Vừa mới uống một ngụm, cửa lớn liền vang lên, một Alpha vest giày da bước vào.
Alpha thân hình cao lớn nhìn cậu từ trên xuống, một cảm giác áp bức nồng đậm ập tới, khiến người ta nhịn không được run chân.
Khuôn mặt tinh xảo như chạm ngọc không nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào, cả người giống như một tảng băng sơn sừng sững trước mắt, tự phụ ưu nhã, toàn thân toát ra khí chất giàu sang nhung lụa.
Đúng là rất đẹp trai, giống như ngôi sao trên TV vậy, nhưng mặt lạnh quá, nghiêm nghị như khối băng, hung dữ.
Hứa Niên rất lễ phép chào hỏi Thịnh Quan Tuyết, vì lo lắng và sợ hãi, giọng nói cậu khẽ run rẩy.
Alpha tuy trông rất hung dữ, nhưng giọng điệu vẫn tính là ôn hòa, hỏi cậu: “Ăn cơm chưa?”
“Ăn… ăn rồi.” Hứa Niên bổ sung thêm một câu: “Thịnh tiên sinh ăn chưa ạ?”
“Chưa.”
Vừa dứt lời, quản gia liền bưng lên một chén mì trứng nóng hổi, thuận tay nhận lấy áo vest mà tiên sinh đưa qua, nhìn Hứa Niên đứng bất động hơi nhíu mày, muốn nói gì đó, nhưng bị tiên sinh ngăn lại, vì thế thức thời rời khỏi đây.
Hứa Niên vốn định đi theo quản gia, nhưng lại bị Thịnh Quan Tuyết gọi lại, tim cậu căng thẳng đập thình thịch, giống như một đứa trẻ phạm lỗi đối mặt với phụ huynh, lo lắng hãi hùng.
“Ngày mai đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe.”
Hứa Niên lập tức kháng cự, đôi mắt cún con linh động tròn xoe: “Cháu rất khỏe mạnh, không có bệnh.”
“Không nói cháu có bệnh, chỉ là cháu mới phân hóa không lâu, tin tức tố không ổn định, tuyến thể cũng chưa đủ trưởng thành, để đảm bảo an toàn, cần phải đi làm một cuộc kiểm tra toàn diện.”
“À, vâng ạ.” Hứa Niên thở phào nhẹ nhõm.
Hóa ra không phải chê cậu dơ bẩn.
Thịnh Quan Tuyết không hề có ý dọa người, nhưng tiểu Omega trước mắt lại sợ hãi anh hơn cả trong tưởng tượng, sắc mặt nghẹn đến mức đỏ bừng, dường như sắp không thở nổi vậy: “Đi nghỉ ngơi đi.”
Hứa Niên như trút được gánh nặng nói tiếng tạm biệt, sau đó quay đầu chạy mất.
Alpha ở thôn Khê Thủy vô cùng ít ỏi, Hứa Niên lớn đến chừng này cũng chỉ gặp qua duy nhất một Alpha là con trai trưởng thôn, nhưng anh ta ôn nhu nội liễm, không giống Thịnh tiên sinh áp chế người khác như vậy, chỉ cần đứng đó thôi đã khiến người ta sợ hãi.
Hứa Niên lao lên giường, cuộn tròn cả người lại, chăn quấn hết lên người.
Hoàn cảnh lạ lẫm, người lạ, mọi thứ lạ lẫm, khiến Hứa Niên có chút lúng túng.
Tưởng rằng tối nay sẽ không ngủ được, nhưng chiếc giường thật sự quá mềm, không giống chiếc giường cứng đanh ở nhà tại thôn Khê Thủy, ngủ dậy khiến người nhức mỏi toàn thân, chiếc này lại như lún vào bông gòn vậy, đặc biệt thoải mái.
Có một chiếc giường như thế này thì sẽ chẳng có phiền não gì nữa, không lâu sau Hứa Niên đã tiến vào giấc mơ đẹp.
Sáng sớm hôm sau, Hứa Niên mơ màng tỉnh dậy, nhìn căn phòng lạ lẫm có chút phản ứng không kịp, một lúc lâu sau mới ý thức được mình đã thay đổi một ngôi nhà.
Đệm giường mềm xốp khiến Hứa Niên không kìm được lăn mấy vòng, mãi cho đến khi có tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên.
“Tiểu tiên sinh đã tỉnh chưa?” Quản gia nói: “Tiên sinh dặn cậu xuống ăn chút gì, sau đó đi bệnh viện kiểm tra.”
“Tỉnh rồi, tỉnh rồi.” Hứa Niên mau lẹ bò dậy rửa mặt thay quần áo.
Lúc Hứa Niên vội vàng vàng vọt xuống lầu thì Thịnh Quan Tuyết đã đi rồi, chỉ có một người đàn ông mặc vest màu xám nhạt, đeo kính gọng vàng, khóe miệng ngậm một nụ cười thân thiện, đó là trợ lý tổng giám đốc của Thịnh gia – Thẩm đặc trợ.
Thần sắc Hứa Niên thư giãn hơn, ăn cơm xong liền theo Thẩm đặc trợ lên xe.
Thẩm đặc trợ quan sát Hứa Niên qua gương chiếu hậu một lúc, thiếu niên mười mấy tuổi, trên mặt tràn đầy vẻ u sầu, dáng vẻ anh dũng hy sinh: “Đừng lo lắng, chỉ là kiểm tra tình trạng cơ thể, rất nhanh sẽ xong thôi.”
“Ừm.” Hứa Niên rầu rĩ gật đầu, không ngừng chà xát ngón tay: “Nếu không khỏe mạnh thì sẽ thế nào ạ? Có thể nào đưa cháu về thôn Khê Thủy không?”
Ngàn vạn lần đừng đuổi cậu đi, nếu không ở thành phố thủ đô to lớn này, cậu cũng không tìm thấy đường về thôn Khê Thủy.
Không biết tiểu Omega này sao lại có suy nghĩ đó, cho dù là nhặt được một con mèo con chó con, sinh bệnh không thích cũng không thể nào tùy tiện vứt bỏ đi được.
Thẩm đặc trợ nhẫn nại giải thích: “Sẽ không đưa cậu về đâu, Thịnh tổng sẽ điều trị cho cậu thật tốt, cho đến khi cậu khỏe lại.”
Tuy nhiên tâm trạng Hứa Niên cũng không vì thế mà tốt hơn nhiều, cậu không thích bệnh viện, nghe thấy hai từ này bắp chân liền nhịn không được run rẩy.
Bệnh viện này do Thịnh thị tài trợ, có thiết bị tiên tiến nhất cùng đội ngũ bác sĩ chất lượng cao.
“Lấy dịch tuyến thể sẽ hơi đau một chút, cố chịu đựng nhé.” Bác sĩ nói.
Khoảnh khắc kim tiêm được rút ra, sắc mặt Hứa Niên trắng bệch ngay lập tức, ngón tay véo chặt đến muốn chết, tuyến thể đột nhiên nhói đau, đau đến mức trên người cậu ứa ra mồ hôi lạnh.
Hứa Niên thở hổn hển, vành mắt đều đỏ hoe, nhịn không được muốn sờ vào tuyến thể, nhưng bị bác sĩ ngăn lại, dán lên một miếng băng cầm máu lạnh lẽo, cơn đau mới giảm bớt một chút.
Theo sau đó là đủ loại kiểm tra, nhưng đều dễ chịu hơn so với việc lấy dịch tuyến thể rất nhiều.
Báo cáo ra rất nhanh, bác sĩ tỉ mỉ nhìn kết quả kiểm tra, lông mày căng thẳng rồi lại giãn ra: “Cơ thể không có vấn đề gì, chỉ là hơi dinh dưỡng kém, thể trọng rõ ràng không đạt chuẩn, nếu gầy thêm nữa sẽ bị tụt huyết áp, cần phải bổ sung dinh dưỡng thật tốt.”
Ở trong thôn có cái ăn đã là rất tốt rồi, chứ nói gì đến ăn ngon ăn có dinh dưỡng, cha mẹ đi làm công bên ngoài chưa từng gửi tiền về, chỉ có thể dựa vào bà nội đi chợ bán rau, dựa vào cậu giúp người ta ở thị trấn làm thủ công, kiếm chút tiền duy trì chi tiêu hằng ngày.
Mái tóc ngả vàng, khuôn mặt nhỏ thon gầy, thân thể yếu ớt mong manh đều nói cho người khác biết tiểu Omega này trước đây sống không hề tốt.
Bác sĩ thở dài một tiếng rồi tiếp tục nói: “Còn có tuyến thể và tin tức tố, các chỉ số không đặc biệt ổn định, tuy nhiên vì mới phân hóa không lâu, hiện tượng này là bình thường, tốt nhất không nên đến những nơi có tin tức tố quá nhiều và hỗn tạp, cũng không được liều lĩnh ngửi những tin tức tố quá mạnh.”
Hứa Niên lại muốn sờ vào tuyến thể của mình, nhưng kiềm chế động tác.
Mỗi em bé sinh ra đều đã xác định giới tính thứ hai, đến khi trưởng thành bắt đầu phân hóa, cơ quan mang tính biểu tượng giới tính là tuyến thể mới từ từ lớn lên, trong lúc này phải bảo dưỡng thật tốt, nếu phát triển không tốt sẽ rất dễ mắc bệnh tuyến thể.
Bác sĩ ôn hòa an ủi tiểu Omega: “Đừng sợ, nhớ định kỳ đến kiểm tra là được, không có gì to tát đâu.”
Hứa Niên cười và cảm ơn bác sĩ: “Cháu cảm ơn bác sĩ ạ.”
Trước khi đi bác sĩ lầm bầm nhỏ giọng với Thẩm đặc trợ một câu: “Đúng là một tiểu đáng thương, bảo Quan Tuyết chăm sóc cho tốt, vợ mình phải để tâm chứ.”
Thịnh Quan Tuyết vừa kết thúc một cuộc họp, lúc ăn trưa nhận được một đoạn video và bản báo cáo do Thẩm đặc trợ gửi tới, là toàn bộ quá trình kiểm tra của tiểu Omega.
Trong suốt quá trình, Hứa Niên không hề lộ ra cảm xúc khác, vẫn luôn ngay ngắn ngoan ngoãn tiếp nhận kiểm tra, mãi đến khoảnh khắc hoàn thành mới lộ ra một nụ cười.
Đôi mắt hạnh nhân tròn xoe sáng ngời như nai con cong lên, đôi môi phấn nộn hé ra một vòng cung nhỏ, hai bên má lúm đồng tiền thoắt ẩn thoắt hiện, chỉ là biểu cảm vẫn chân chất cứng nhắc như vậy, một vẻ mệnh khổ.
Ngay sau đó, người bạn bác sĩ của anh liền gọi tới một tràng điện thoại đoạt mệnh: “Cái đứa bé đó là Thịnh gia gia moi ra từ xó xỉnh nào vậy, gầy đét, nhát gan lại yếu ớt, tôi nhìn còn thấy đau lòng.” Rồi lải nhải tiếp: “Cậu ta còn không giống một thiếu niên 18 tuổi, cứ tưởng là học sinh cấp hai ấy, lại còn mặc một bộ quần áo rách rưới, cậu hết tiền rồi à?”
“Cậu ồn quá, im miệng đi.” Thịnh Quan Tuyết cảm thấy thái dương mình càng đau hơn.
Mới được moi ra từ thôn Khê Thủy ngày đầu tiên, tình trạng có thể tốt được chỗ nào, anh đã không thể trái lời lão gia tử, một chút không chú ý là ông lại sinh bệnh hành hạ người khác không muốn sống, chỉ có thể hy vọng tiểu Omega kia không phải là một phiền toái.
“Bất quá, trông cậu ta vẫn khá là thanh tú, chăm sóc tốt chắc cũng không tệ.”
Đúng là có sự tinh xảo và xinh đẹp khác biệt với người dân quê chất phác của thôn Khê Thủy, Thịnh Quan Tuyết nhìn ánh mắt đầu tiên đã biết.
Da mặt có thể dưỡng, nhưng sự yếu ớt và tự ti thấp kém trong xương cốt thì làm sao mà dưỡng đây?
Thấy Thịnh Quan Tuyết không nói lời nào, bác sĩ lại lải nhải: “Cậu đừng học mấy vị tổng tài trong phim truyền hình nha, người ta đã rất đáng thương rồi, vì một câu nói của lão gia tử mà xa rời quê hương chạy đến nơi trời xa đất lạ, nếu còn bị bắt nạt nữa thì thảm hơn…”
Giữa hai lông mày Thịnh Quan Tuyết giật giật: “Bớt xem phim truyền hình đi.” Sau đó cúp điện thoại.
Trong video, Hứa Niên luôn im lặng, không nói một lời, có chút ngây thơ ngốc nghếch, thẳng thừng đần độn, giống như một chú chó đất ven đường, ngày thường yên tĩnh chờ đợi, nhưng vừa thấy người là sẽ chạy mất.
Khuôn mặt xinh đẹp không hợp với thôn Khê Thủy, tính cách cũng không hợp với thủ đô.
Đúng là phải chăm sóc cho thật tốt.
giả: Ôn Nhị