Chương 58
Không đợi được anh trai xuống ăn cơm trưa, Trình Thời Tễ ầm ầm đòi xông vào tìm, bị Thịnh Quan Tuyết vững vàng chặn lại.
Vinh Đường lo lắng cho cơ thể Hứa Niên, nhìn quanh quất bên ngoài nửa ngày, vừa mới chuẩn bị bước vào phòng lại bị Thịnh Quan Tuyết ngăn trở.
Một số chuyện anh không phải không biết, anh cũng là Omega, cũng từng trải qua thời niên thiếu thanh xuân, những chuyện hoang đường trải qua thời niên thiếu so với Hứa Niên và Thịnh Quan Tuyết chỉ có nhiều hơn chứ không ít. Huống chi là Omega đang trong kỳ phát tình, cần Alpha an ủi nhất.
Nhưng mình là mình, Hứa Niên là Hứa Niên. Hứa Niên là bảo bối của anh, mặc cho ai cũng không nỡ bảo bối của mình bị bắt nạt. Vì thế trừng mắt nhìn Thịnh Quan Tuyết nói: “Niên Niên mới lớn bao nhiêu, tuy rằng tình cảm hai đứa tốt, cũng đừng quá mức, cậu ấy còn đang tuổi phát triển đó.”
“Tôi biết rồi, tôi sẽ chăm sóc cậu ấy thật tốt.”
Hứa Niên cuộn tròn trong chăn, khuôn mặt nhỏ lộ ra đỏ bừng, trên cổ khắp nơi đều là vệt đỏ bị cắn ra khi mất kiểm soát, ngay cả tuyến thể cũng sưng đỏ, giống như một quả đào nhỏ no đủ.
Nhưng trên đó sạch sẽ, không có một chút dấu vết. Thịnh Quan Tuyết cuối cùng vẫn bận tâm Omega còn nhỏ tuổi, mặc cho cậu cầu xin thế nào cũng nhịn không hoàn toàn đánh dấu.
Thịnh Quan Tuyết ngồi ở mép giường phóng thích tin tức tố trấn an, ngón tay mềm nhẹ vòng quanh tóc xoăn nhỏ của Hứa Niên, ôn nhu lại lưu luyến.
Trên cổ tay lộ ra của Hứa Niên có vết véo rõ ràng. Ánh mắt Thịnh Quan Tuyết tối sầm, trong lòng có chút hối hận đáng lẽ nên nhẹ hơn một chút.
Thịnh Quan Tuyết vén chăn nằm cùng cậu. Hứa Niên bản năng tìm mùi tin tức tố của anh chui vào lòng, tìm được một vị trí thoải mái, vẫn ngủ rất sâu, hơi thở nóng bỏng đều phả vào cổ anh.
Một mảnh tường hòa và an bình.
Hứa Niên bị nóng tỉnh, cảm giác cơ thể mình giống như một quả cầu lửa lớn, chỉ có Thịnh Quan Tuyết là lạnh lẽo. Cậu vô ý thức kéo quần áo Thịnh Quan Tuyết, cổ áo mở rộng, khuôn mặt nóng bỏng áp vào ngực anh.
“Thình thịch—" Tiếng tim đập mạnh mẽ và có lực rõ ràng lọt vào tai. Hứa Niên lại thấy ồn ào, dùng sức vỗ một cái, giống như vỗ vào đồng hồ báo thức ồn ào, muốn nó yên tĩnh một chút, nhưng không chỉ thất bại, còn đánh thức người ta.
Thịnh Quan Tuyết nhìn dấu tay năm ngón xuất hiện đột ngột trên ngực mình rơi vào trầm tư: “Đánh anh làm gì?”
Hứa Niên rên rỉ: “Ồn.”
“Chỗ nào ồn?” Thịnh Quan Tuyết buồn cười.
“Chỗ này ồn, ồn quá, bảo nó dừng lại.” Hứa Niên lại đấm một cái, sức lực không nhỏ, đến mức suýt chút nữa làm Thịnh Quan Tuyết thổ huyết.
Thịnh Quan Tuyết cầm lấy nắm tay nhỏ của Hứa Niên, lại xoa xoa cằm cậu, bảo cậu ngẩng đầu nhìn mình, khóe miệng hơi nhếch lên, cố ý trêu chọc: “Dừng lại là sẽ chết đó, em nhẫn tâm làm anh chết sao.”
Hứa Niên mơ mơ màng màng thấy rõ khuôn mặt Thịnh Quan Tuyết, miệng đều mếu máo vì uất ức, ôm chặt Thịnh Quan Tuyết: “Không muốn không muốn, anh không thể chết, tôi không cần anh chết...”
“Được được được, không chết không chết, anh còn phải sống tốt để chăm sóc bảo bối của anh chứ.” Thịnh Quan Tuyết mềm lòng đến rối tinh rối mù, nhẹ nhàng vỗ lưng Omega.
“Ừ ừ, chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau, mãi mãi mãi mãi không chia xa.” Hứa Niên muốn vĩnh viễn ở bên Thịnh Quan Tuyết, không cần chia xa, cậu cảm thấy mình không rời được Alpha như vậy.
Thịnh Quan Tuyết an ủi: “Không chia xa.”
Tiểu Omega trong kỳ phát tình không có lúc nào tỉnh táo, đầu óc là một đống hồ nhão, cơ thể là một quả cầu lửa. Chẳng mấy chốc, đôi chân thon dài liền gác lên hông Thịnh Quan Tuyết nhẹ nhàng cọ, môi hồng nhuận hơi hé mở, phát ra tiếng hít thở trầm thấp, hơi thở nóng bỏng và nồng nhiệt dán chặt cổ anh, nơi mà mùi tin tức tố đậm đà nhất.
Đợt phát tình thứ hai bắt đầu...
Quy luật của kỳ phát tình sau khi ổn định liền ổn định ở ba tháng một lần, kéo dài ba ngày. Hứa Niên và Thịnh Quan Tuyết ở lại trang viên hoa hồng trọn ba ngày.
Hứa Niên được Thịnh Quan Tuyết đỡ đứng trước gương đánh răng vẫn còn ngây ngốc, những dấu vết tả tơi trên cơ thể quả thực không dám nhìn.
Rửa mặt xong, Thịnh Quan Tuyết đút cháo thịt nạc trứng vịt Bắc Thảo cho Hứa Niên: “Ngon không? Ba ngày này chỉ uống dinh dưỡng tề, không có vị gì.”
“Ừ ừ.” Hứa Niên chẳng mấy chốc đã uống xong cháo. Trong bụng ấm áp, tứ chi đều giãn ra, thoải mái vô cùng, trừ cái eo còn mềm nhũn, biểu cảm hơi thay đổi.
“Sao vậy?”
“Đau eo.” Hứa Niên bĩu môi: “Anh lại hung dữ như vậy, luôn không nghe lời tôi.”
“Oan uổng nha, lần này tôi chính là trăm phần trăm nghe theo. Em bảo chậm thì chậm, nhanh thì nhanh mà.”
Mặt Hứa Niên “Oanh” một tiếng bốc hỏa, che miệng Thịnh Quan Tuyết: “Im miệng đi!”
Thịnh Quan Tuyết cười ôm lấy vòng eo Omega đổ người lên giường, lật người cậu lại, lót gối đầu dưới bụng, sau đó xoa bóp vòng eo cho cậu không nhẹ không nặng.
Quá thoải mái khiến Hứa Niên lại buồn ngủ. Ôm gối hôn hôn trầm trầm ngủ thiếp đi. Giấc ngủ này ngủ thẳng đến tối, tinh thần mới hoàn toàn hồi phục một chút, bụng lại đói đến kêu réo.
“Đi ra ngoài ăn cơm đi.” Thịnh Quan Tuyết giúp tiểu Omega mặc quần áo.
Chỉ là Hứa Niên không vui lắm, trên người cậu đều bị tin tức tố Thịnh Quan Tuyết thấm đẫm, người tinh ý vừa nhìn liền biết họ làm chuyện gì.
“Trên người tôi toàn là mùi của anh.”
“Trên người anh cũng toàn là mùi của em, rất dễ ngửi.” Thịnh Quan Tuyết còn rất kiêu ngạo ngẩng đầu, để lại mùi đậm trên người bạn đời thể hiện sự chiếm hữu, là chuyện khiến người ta tâm trạng không tồi.
Chỉ là đối với Omega như Hứa Niên mà nói lại không phải chuyện tốt: “Như vậy không tốt, sẽ bị người ta phát hiện.”
Thịnh Quan Tuyết nhạy bén nhận ra cảm xúc nhỏ của Hứa Niên: “Đây là hành vi bình thường, không có gì phải mất mặt.”
Hứa Niên không có cách nào thản nhiên như Thịnh Quan Tuyết xuất hiện trước mặt người khác, cho nên đi tắm rửa một lần, còn cố ý mặc áo len cổ cao, che kín da thịt mình, tuyến thể cũng dán miếng dán ức chế. Lúc này mới miễn cưỡng ngăn được mùi, nếu không phải đến gần cố ý ngửi thì không nghe thấy.
Hậu quả của việc lâu không ra ngoài dẫn đến ánh mặt trời chói lòa đâm vào mắt cậu không kìm được nheo lại. Trình Thời Tễ là người đầu tiên phát hiện, hai ngày này cậu ta luôn lảng vảng bên ngoài trang viên, tuy rằng không vào được nhưng luôn muốn thử vận may.
Ý tưởng của trẻ con đều vô cùng đơn thuần, Alpha tứ chi phát triển đầu óc đơn giản như Trình Thời Tễ càng thêm đơn thuần. Cậu ta luôn cảm thấy Thịnh Quan Tuyết sẽ bắt nạt anh trai mình.
Nhìn thấy Hứa Niên bước ra liền dính lấy, cùng tư thái Hứa Mưa Nhỏ quấn quýt bên cạnh tỉ mỉ nhìn: “Anh, Thịnh Quan Tuyết không bắt nạt anh chứ?”
Bắt nạt cũng có thể là bắt nạt, cũng có thể là ý nghĩa khác.
Ánh mắt Hứa Niên né tránh, lại kéo cổ áo mình: “Khụ, không... không có.”
Vinh Đường toát ra vẻ đau lòng: “Niên Niên lại đây, ăn một chút gì.”
Chu Đình Tranh một cú hích liền chen Thịnh Quan Tuyết đi, đánh giá Hứa Niên từ trên xuống dưới một lượt, tầm mắt khoa trương đến mức khiến Hứa Niên cũng hơi chống đỡ không nổi: “Sao... sao vậy?”
“Hắn đánh dấu em sao?”
Anh vô duyên (mạo muội) quá rồi.
Vinh Đường hung hăng lườm anh ta một cái, sau đó một quyền đấm vào ngực Chu Đình Tranh. Omega mảnh mai nhưng sức lực lại không nhỏ, đấm Chu Đình Tranh ho khan hai tiếng: “Đừng nghe hắn hỏi bậy.”
Sắc mặt Hứa Niên luôn trong trạng thái hồng nhuận, tai đều muốn ù đi, quá xấu hổ, sao lại có chuyện xấu hổ như vậy chứ, giống như cả thế giới đều đã biết chuyện mình và Thịnh Quan Tuyết làm.
Chỉ là Thịnh Quan Tuyết nói đây là bình thường, không có gì phải xấu hổ.
“Cho dù... cho dù đánh dấu cũng là bình thường đi...” Giọng Hứa Niên nhỏ như tiếng muỗi kêu, rất khó nghe rõ.
“Là bình thường, chẳng qua vẫn là nên lớn thêm một chút thì tốt hơn, bằng không sẽ có đủ loại vấn đề.”
Vinh Đường chính mình chính là một ví dụ điển hình. Năm đó anh và Chu Đình Tranh đều là người trẻ tuổi máu nóng, chỉ biết đấu đá lung tung, không hiểu gì cả. Tuổi tác quá nhỏ liền hoàn toàn đánh dấu. Cơ thể Vinh Đường không chịu đựng nổi, nằm trên giường bệnh rất lâu, còn bị lão gia tử Vinh phát hiện mối quan hệ giữa họ. Cho nên Chu Đình Tranh mới không ngần ngại hỏi ra miệng, anh ta đang lo lắng cho cơ thể Hứa Niên.
“Chúng tôi không đánh dấu đâu, anh trai nói tôi còn nhỏ tuổi, còn đang đi học, hiện tại không thích hợp.”
Vinh Đường và Chu Đình Tranh đều thở phào nhẹ nhõm, thái độ đối với Thịnh Quan Tuyết lại thay đổi không ít: “Vậy là tốt rồi. Đợi tốt nghiệp, hai đứa hoàn thành hôn lễ, rồi hoàn thành đánh dấu hoàn toàn cũng không muộn.”
Hứa Niên lần đầu tiên biết giữa Alpha và Omega thiếu đánh dấu trước sau là không hoàn chỉnh. Cậu cũng là lần đầu tiên cảm thấy chênh lệch tuổi tác giữa mình và Thịnh Quan Tuyết thật sự có hơi lớn.
Kỳ nghỉ gần kết thúc, Bà nội cũng cần phải về bệnh viện kiểm tra sức khỏe định kỳ. Chu Đình Tranh và Vinh Đường vì chuyện công ty đã đi trước hai ngày. Phía Thịnh Quan Tuyết cũng gấp rút triệu tập anh trở về họp, nhưng vì lịch trình xung đột chỉ có thể bắt đầu hội nghị trực tuyến. Mọi người đều vô cùng bận rộn, chỉ có Hứa Niên, cậu sinh viên này, vẫn rất rảnh rỗi, ôm Hứa Mưa Nhỏ đi tới đi lui chán nản.
Hứa Niên kể chuyện trang viên hoa hồng cho Trương Tề Kỳ và bọn họ nghe. Từng người đều biểu hiện vô cùng phấn khích, muốn xem nó có bộ dáng gì, vì thế cậu một mình chạy tới vườn hoa chụp ảnh.
Hoa hồng được người chăm sóc cẩn thận đều nở rất đẹp, nở đẹp hơn cả hoa hồng mọc hoang nơi sơn dã, tự do lại đủ chất dinh dưỡng.
Hứa Niên nhìn từng tấm ảnh hoa hồng, ý cười trên mặt càng thêm sâu, thậm chí còn đóng gói một phần gửi cho Thịnh Quan Tuyết.
Trong quá trình lẳng lặng chờ đợi phản hồi, bỗng nhiên cậu thấy một con Tam Hoa xinh đẹp trong bụi hoa, là con từng chơi đùa với Hứa Mưa Nhỏ mấy ngày trước rồi biến mất.
Hứa Niên ngồi xổm xuống móc ra bánh quy nhỏ cho thú cưng mang theo bên người dụ dỗ mèo con: “Meo meo, lại đây nha, ta có đồ ăn ngon đó.”
Tiểu Tam Hoa thử thăm dò vươn cái móng vuốt nhỏ, từng chút từng chút bước ra khỏi bụi hoa, cái mũi nhỏ nhẹ nhàng mấp máy hai cái, lại liếm hai miếng bánh quy non, có lẽ hương vị rất hợp khẩu vị của nó, vì thế gan lớn hơn một chút.
“Hứa Niên!”
Âm thanh từ xa vọng đến, kinh hãi tiểu Tam Hoa, cũng dọa Hứa Niên.
Theo tiếng nhìn qua, cậu phát hiện là Vương Hà lâu ngày không gặp.