Chương 67
Những người bạn học bắt đầu thực tập trong các doanh nghiệp không ai không biết đại danh Thịnh Quan Tuyết, quả thực là lừng danh. Một người chỉ xuất hiện trên tạp chí và kênh tài chính kinh tế lại đứng sừng sững trước mặt mình, đến cả lưỡi cũng không thể nói thẳng được.
Tôn Diệu Thanh, người không làm ngành này, vẫn còn tương đối bình tĩnh, đã đóng vai trò làm ấm bầu không khí, mạnh dạn rót rượu cho Thịnh Quan Tuyết.
Sau ba vòng rượu, mọi người dần dần uống hăng say, không còn cảm giác câu nệ ban đầu, từng người đều trở nên lắm lời hơn. Kiều Thịnh từng năm lần bảy lượt bị Thịnh Quan Tuyết dọa sợ, giờ phút này lá gan cũng lớn lên, vô cùng sùng bái nhìn Thịnh Quan Tuyết và xin anh truyền dạy kinh nghiệm chốn công sở.
Thịnh Quan Tuyết hữu hảo và hiền lành trả lời tất cả các câu hỏi của họ.
Vinh Niên cũng đã uống một chút rượu, khi bước ra bước chân cũng lảo đảo, còn phải dựa vào Trương Tề Kỳ đỡ lẫn nhau.
Hai cái lưỡi lớn líu lo nói chuyện: “Trước kia khi vội vàng liếc qua cảm thấy... cảm thấy bạn trai của cậu rất là... rất là thịnh khí lăng nhân (hung hăng kiêu ngạo), bây giờ lại gần xem càng là... đáng sợ, hơi thở thượng vị giả nồng đậm ập thẳng vào mặt. Tôi cảm giác nếu không lập tức... trình lên một bản báo cáo vừa lòng liền sẽ bị đuổi việc giống như, nhưng mà... trải qua sự quan sát của tôi, tôi cảm thấy anh ấy cũng khá tốt... khá tốt, thông qua thí nghiệm!”
Vinh Niên vui vẻ đến mức đôi mắt cũng cong lên, hai cái má lúm đồng tiền nhỏ chứa đầy nước ngọt nhỏ: “Anh ấy chính là rất tốt mà.”
Bạn trai bạn gái của họ cũng không uống rượu nhiều, người này đỡ người kia mà đưa đi.
Vinh Niên nắm chặt cánh tay Thịnh Quan Tuyết đi ngả nghiêng, Thịnh Quan Tuyết sợ cậu sẽ té ngã liền trực tiếp ôm ngang lên.
“Oa nga, chơi đu quay.” Vinh Niên vui vẻ đung đưa hai chân của mình, ôm cổ Thịnh Quan Tuyết thân mật nói: “Lại chơi một lần!”
“Được rồi được rồi, đừng lộn xộn, cẩn thận bị ngã.” Thịnh Quan Tuyết ổn định mà ôm lấy Omega, nhét người vào trong xe.
“Thịnh Quan Tuyết...” Vinh Niên rúc trong lòng Alpha, lần đầu tiên gọi tên của anh, lẩm bẩm từng tiếng một.
“Ừm.” Thịnh Quan Tuyết không chê phiền mà đáp lại.
“Thịnh Quan Tuyết... tôi rất thích anh nha ~”
Thịnh Quan Tuyết ngẩn người, ngay sau đó biến thành cười, “Ừm, anh cũng thích em, bảo bối.”
“Hắc hắc ~” Vinh Niên vuốt mặt Thịnh Quan Tuyết cười ngây ngô.
Kỳ thực tập kết thúc, năm 4 đại học chào đón sự kết thúc. Vinh Niên và các bạn học khoa toán học hoàn mỹ giành được bằng tốt nghiệp, thuận lợi kết thúc cuộc sống bốn năm đại học của mình. Mọi người ai đi đường nấy, có người ở lại tiếp tục học lên cao, có người bước vào doanh nghiệp bắt đầu tỏa sáng, còn Vinh Niên thì bắt đầu trù bị công việc hôn lễ của mình.
Thịnh Quan Tuyết đã kiên nhẫn chờ đợi cho đến khi Vinh Niên tốt nghiệp mới cầu hôn cậu.
Nhận được thiệp mời, Chung Ký Thư ôm vợ mình hôn hai cái, tấm tắc khen: “Không dễ dàng, cuối cùng cũng sắp kết hôn, nhìn mà thấy già rồi.”
Trình Khi đẩy khuôn mặt nịnh hót của Chung Ký Thư ra, “Tôi phải chuẩn bị quà cưới cho họ.”
“Gấp cái gì chứ, tháng sau mà.” Chung Ký Thư ôm Trình Khi không buông tay.
Trình Khi bị hành động giống như chó liếm của anh làm cho toát mồ hôi khắp người, không dễ giận dữ mà đạp anh một cái: “Đi thay tã vải cho con trai đi.”
“Biết rồi, vợ.” Chung Ký Thư lại hôn vài cái lên miệng Trình Khi, ăn đủ mới thỏa mãn mà đi ôm cậu con trai bé bỏng.
Tính tích cực đi làm của Vinh Niên rất cao, có khi cuối tuần còn tăng ca, bận rộn đến mức Thịnh Quan Tuyết chỉ có thể thấy đèn xe phía sau cậu.
Khó khăn lắm mới đến một ngày cuối tuần, Vinh Niên liền bò ra khỏi chăn, theo thói quen cởi hết quần áo ngủ đứng trước tủ quần áo chọn lựa quần áo.
Cơ thể thoát đi sự non nớt trở nên tinh tế xinh đẹp. Quần lót màu trắng bao bọc lấy cái mông cong vút lại đầy đặn. Mấy hạt anh đào đỏ tươi đính ở hõm eo, có vẻ kiều diễm khó tả.
Thịnh Quan Tuyết chống đầu không hề che giấu mà thưởng thức thân hình xinh đẹp của vợ mình: “Hôm nay là cuối tuần sao?”
“Tôi hẹn người ăn cơm, không thể hủy.”
Vinh Niên thuần thục mặc xong áo sơ mi, cài kẹp áo sơ mi. Dây đeo quần da thắt chặt tạo ra một đường cong nhẹ nhàng. Theo quần tây màu đen được mặc vào che khuất phong cảnh giữa hai chân dài và thẳng. Quay đầu lại liếc một cái như vậy, thần sắc xa cách lại đạm mạc tràn ngập cảm giác cấm dục.
Nhưng tầm mắt dừng lại trên khuôn mặt Thịnh Quan Tuyết lại khôi phục vẻ hồn nhiên đáng yêu thường ngày. Cậu khom lưng hôn Thịnh Quan Tuyết một cái: “Ngoan, tối tôi sẽ mang đồ ăn ngon cho anh.”
Thịnh Quan Tuyết vớt lấy tiểu hoa hồng trên mặt đất, nằm ngửa trên giường, ngây người nhìn chằm chằm trần nhà.
Tê, sao thân phận lại đổi ngược rồi vậy? Mình trở thành cô vợ nhỏ nhón chân mong chờ chồng về nhà sao?
Vinh Niên đi gặp khách hàng trước, nói chuyện chi tiết dự án, buổi tối lại ăn cơm với kỹ sư cao cấp mà cậu đã vất vả từ nước ngoài đào về.
Đó là một Alpha chưa đến 30 tuổi, là một thanh niên đầy hứa hẹn với cử chỉ vô cùng ưu nhã.
Đôi mắt kỹ sư lập tức sáng lên, lịch sự duỗi tay bắt tay, trong mắt tràn đầy sự thưởng thức, khen ngợi khắp nơi: “Tôi cứ tưởng Vinh Tổng là một trưởng giả đoan trang lão thành, hóa ra là một Omega xinh đẹp.”
Vinh Niên trò chuyện với kỹ sư rất vui vẻ, rất nhanh đã đạt thành hiệp nghị.
Chung Ký Thư vừa lúc mang theo vợ con đến nhà hàng này ăn cơm, liếc mắt một cái liền chú ý tới Vinh Niên còn một Alpha trẻ tuổi đẹp trai, lập tức chụp lại gửi cho Thịnh Quan Tuyết để thông báo, vẻ mặt không có ý tốt nói: “Không thể không nói vợ của anh thật sự rất xinh đẹp.”
Thịnh Quan Tuyết nghiến răng nghiến lợi trả lời một câu: “Đúng vậy, vợ của tôi mị lực vô cực hạn.”
Khuôn mặt Omega treo nụ cười ôn hòa, mặc dù là người lớn, nhưng cười lên vẫn có vẻ đơn thuần tinh khiết, cho người ta một loại vẻ phúc hậu và vô hại dễ bị lừa gạt.
Thật là đẹp đến không thể tả, cái Alpha đối diện kia cũng chỉ là một người đi ngang mà thôi.
Thịnh Quan Tuyết trang điểm tinh tế lên, tóc cẩn thận bôi keo xịt tóc, đứng trước gương soi nửa ngày.
Rất tốt, một nếp nhăn cũng không có nha.
Chờ Thịnh Quan Tuyết đuổi tới nơi, bữa tiệc của Vinh Niên và kỹ sư đã gần kết thúc. Kỹ sư chân thành mời Vinh Niên đi quán bar mới mở chơi một chút.
Lúc này Thịnh Quan Tuyết sáng chói lên sân khấu. Dáng người vai rộng eo thon ưu đãi của Alpha hấp dẫn không ít người chú ý, giọng nói cũng tràn đầy từ tính: “Niên Niên.”
“Ca ca, sao anh lại đến đây?”
Thịnh Quan Tuyết thân mật nhận lấy cặp tài liệu trong tay Vinh Niên: “Bảo bối, đến đón em về nhà.” Sau đó lại hỏi một cách hòa nhã với Alpha kia: “Vị tiên sinh này là?”
Vinh Niên đơn giản giới thiệu một chút, rốt cuộc tuổi còn nhỏ còn chưa đặc biệt trầm ổn, nhảy cẫng lên vì kỹ sư có hàm lượng vàng cực cao mà mình vừa ký hợp đồng.
Thịnh Quan Tuyết hào phóng đúng mực chào kỹ sư bằng cách bắt tay: “Thì ra là An tiên sinh, tôi là bạn lữ của Niên Niên, Thịnh Quan Tuyết.”
Nụ cười của An Lạc cứng đờ một khắc, nhưng rất nhanh liền che giấu qua đi: “Rất vui được gặp, tôi biết anh.”
Thịnh Quan Tuyết hàn huyên hai câu với An Lạc rồi ôm Vinh Niên rời đi.
Vinh Niên uống chút rượu có vẻ hơi tinh thần phấn khởi, từ khi lên xe đến giờ vẫn luôn kéo tay Thịnh Quan Tuyết líu lo nói chi tiết: “Tôi có phải rất lợi hại không, tôi đã đàm phán thành công trong phạm vi dự toán của ba ba nói đó!”
“Lợi hại quá, Niên Niên nhà anh sao lại lợi hại đến thế chứ, thưởng cho em một miếng bánh kem nhỏ.” Thịnh Quan Tuyết giống như ảo thuật biến ra một hộp bánh kem nhỏ.
“Oa, lại ra sản phẩm mới à, đáng tiếc tôi vừa mới ăn no.” Vinh Niên xoa xoa bụng mình.
“Chờ về nhà lại ăn.”
Bạn trai của Trương Tề Kỳ đã tránh được cú sốc đầu tiên, đầu tư một quán bar, mời họ những người bạn này qua ủng hộ.
Vinh Niên không thích những trường hợp như vậy lắm, nhưng thực lòng cảm thấy vui vẻ cho họ, cuối cùng cũng qua ủng hộ.
Trương Tề Kỳ biết tính tình của Vinh Niên, không cho cậu uống rượu, liền ngồi ở bên cạnh lặng lẽ uống nước trái cây ăn đĩa trái cây. Dung mạo xinh đẹp của cậu đã tăng thêm không ít nhân khí cho quán bar, thậm chí không ít Alpha lại đây tiếp cận.
Quán bar Rừng Rậm không giống quán bar Đêm Tối ồn ào hỗn loạn như vậy, nhiều hơn thiên về thanh đi (quán bar yên tĩnh), cơ bản giọng nói thiên về tươi mát lịch sự tao nhã.
Tám chín giờ vẫn cảm thấy hơi nhàm chán, liền gửi tin nhắn cho Thịnh Quan Tuyết: “Ca ca, tôi ở quán bar Rừng Rậm, đến đón tôi ~”
Cuộc họp vừa kết thúc, Thịnh Quan Tuyết lập tức đứng dậy, giao nội dung còn lại cho Trợ lý Thẩm tiến hành, mình kéo áo khoác liền ra khỏi công ty.
Vinh Niên chống đầu nhìn chằm chằm những ly rượu xinh đẹp, cuối cùng nhịn không được gọi một ly Whiskey nhấp một ngụm. Lúc mới vào miệng có cảm giác thuần hậu khô ráo, mang theo chút vị ngọt nhẹ nhàng, khi trượt qua yết hầu liền trở thành cay độc, lại kết thúc bằng vị ngọt lành, một hương vị rất kỳ diệu.
Một Alpha ăn mặc tinh anh ngồi bên cạnh Vinh Niên, ánh mắt trần trụi không hề che giấu đánh giá cậu từ trên xuống dưới: “Vị Whiskey này không thích hợp với Omega như cậu, có thể thử một chút lan lưỡi rồng mặt trời mọc.” Alpha gọi cho Vinh Niên một ly: “Sao lại một mình ở đây vậy?”
Vinh Niên đến cả ánh mắt cũng không thèm liếc cho anh ta, chỉ vươn ngón tay thon dài xoa xoa thành ly rượu, nhàn nhạt nói: “Chồng tôi lát nữa sẽ đến.”
Alpha sửng sốt một chút, nhún vai, vô cùng đáng tiếc mà rời đi, nhưng vừa mới đi được 5 mét đã bị một Alpha thân hình cao lớn khí thế bất thiện chặn đường đi.
Thịnh Quan Tuyết đứng trước mặt người đàn ông, nhìn anh ta từ trên cao xuống, đôi mắt híp lại, một bộ dáng vẻ thịnh khí lăng nhân: “Ngươi vừa mới nhìn chằm chằm vợ tôi làm gì?”
Alpha phản ứng trong chốc lát mới quay đầu lại nhìn Omega trên quầy bar một cái, nhướng mày: “Vợ anh đẹp như vậy, cũng chẳng trách người khác nhìn nhiều vài lần chứ.”
Thịnh Quan Tuyết quay đầu lại nhìn một cái.
Dưới ánh đèn mờ ảo của quán bar, Omega một mình ngồi ở góc quầy bar. Khối băng trong ly Whiskey trước mặt đã sớm tan chảy, chất lỏng màu hổ phách hòa ánh đèn chiếu rọi lên khuôn mặt tinh xảo. Lông mi cụp xuống, tạo một bóng mờ, tràn ngập cảm giác cấm dục và mê hoặc.
md! Chính là đẹp đến mức như vậy đó.
Vinh Niên thấy Thịnh Quan Tuyết, đôi mắt bỗng chốc lập tức sáng lên, nhào vào trong lòng anh: “Anh đến rồi!”
“Ừm, vui không?”
“Không vui, nhàm chán quá, tôi cũng không dám uống rượu.” Vinh Niên ôm cổ Alpha nhẹ nhàng cọ cọ.
Thịnh Quan Tuyết thuận thế nâng mông Omega đặt lên quầy bar, thần sắc mê người lại nguy hiểm: “Có anh ở đây, có thể uống.”
“Thật sao?” Vinh Niên có người ở bên cạnh nhìn, lá gan lớn hơn rất nhiều, gọi vài ly rượu thuần thục.
Kỳ thật cậu hoàn toàn không hiểu về rượu, chỉ chọn những tên dễ nghe và màu sắc xinh đẹp để uống, đến cả bản thân cũng không nhớ rõ mình rốt cuộc đã uống bao nhiêu loại rượu.
Khuôn mặt nhỏ của Omega uống đến đỏ bừng, đi đứng đều lúc ẩn lúc hiện, lập tức lại nhào vào trong lòng Thịnh Quan Tuyết, mặc kệ anh ôm mình đi.
Mới vừa mở cửa nhà, Alpha liền gấp không chờ nổi mà hôn lên miệng Vinh Niên đầy mùi rượu, ôm người đặt lên tủ ở huyền quan, trực tiếp bẻ chân ra, ghé vào tai Omega thì thầm: Bảo bối, chúng ta chơi một chút gì đó không giống nhau.”