Xuyên Đến Dân Quốc Trở Thành Yêu Ma Quỷ Quái Chi Chủ [Xuyên Thư]

Chap 10

Chương 10

 

Tới bờ, Giản Sơ Thất mới nhìn rõ ràng bộ dạng của khối thi thể được vớt lên này. Sưng vù, ghê tởm, thi thể như sắp phồng thành một cái bóng nước, da bị căng mỏng, loại da mà chọc một cái là vỡ ra.

Tuy nhiên, khuôn mặt lại mờ ảo giữ lại bộ dạng khi còn sống. Đôi mắt xám trắng trừng trừng, bị bao phủ một tầng sắc thái tử vong, khiến người ta lạnh sống lưng (trong lòng phát mao).

Ba người tiểu nhị kia một chút cũng không dám lại gần.

Người chết này là người cô độc, một người ăn no, cả nhà không đói bụng.

Cho nên, hắn cũng không có người nhà tới thu liễm thi cốt.

“Vậy tìm ai tới?” Trương Quảng Vân nói: “Dù sao cũng phải mang thi thể về an trí. Địa điểm các ngươi làm việc là ở đâu?”

“Ngay ở bến tàu.” Một người trong số đó nói: “Ta đi tìm đốc công tới, đạo trưởng, phiền ngài chờ một lát.”

Giản Sơ Thất ghé sát vào xem thi thể, sau đó bị Chu Ngọc Lan gọi trở lại, chê thi thể chết đuối đen đủi, sợ con trai nhìn tối sẽ gặp ác mộng.

“Cứ tò mò như con, tối ngủ không yên thì làm sao.” Chu Ngọc Lan trừng cậu hai mắt, vẫn xem con trai như tiểu bạch thỏ chẳng hiểu gì, lo lắng chuyện này chuyện kia, sợ con trai ngọt ngào mềm mại bị dọa sợ.

Giản Sơ Thất cười cười, ngoan ngoãn nói: “Con biết rồi, mẹ.”

Trần Tam nhìn thấy, không khỏi mút kẽ răng (biểu thị bực bội, khó chịu).

Đêm đó ở từ đường nhìn thấy quỷ hồn Ngô Nhị Ngưu, hắn lại chẳng hề có vẻ bị dọa sợ.

Gia đình Hoàn sẽ dừng lại ở Ngọc Thạch trấn vài ngày, mua sắm chút đồ vật. Trấn trưởng đã sắp xếp chỗ ở tốt cho họ.

Không bao lâu, đốc công liền tới. Ông họ Vương, là một người đàn ông trung niên tròn trịa (viên béo viên béo).

Phía sau hắn còn đi theo một người đàn ông trẻ tuổi, mặc áo ngắn, cơ bắp cường tráng, da ngăm đen, vừa nhìn đã biết là người lao động chân tay lâu năm ở bến tàu. Mặt rộng lông mày thô, giữa mày có vết hằn, nhìn qua không dễ chọc (không tốt lắm chọc).

Vương đốc công nhìn thấy người chết sau kinh ngạc một chớp mắt, vì dạng chết của hắn. Cũng không nghĩ tới, vừa mới tiễn thi thể Ngô Nhị Ngưu đi, đây lại tới thêm một người, vẫn là chết đuối.

“Hắn đi lúc đó không phải bình thường sao?” Vương đốc công hỏi.

Hắn bị gọi tới gấp, còn chưa rõ nguyên nhân.

Một người tiểu nhị giải thích một hồi, cũng nói: “Đốc công, chúng tôi mời được một vị đạo trưởng, muốn ở bến tàu làm một tràng pháp sự trấn lại.”

“Trấn cái gì?” Vương đốc công còn chưa trả lời, người đàn ông trẻ tuổi phía sau hắn đã mở miệng trước: “Mau mau đem hắn tìm chỗ chôn không phải được rồi, làm nhiều chuyện như vậy, phiền phức không.”

Người này là cháu trai của Vương đốc công, tên là Vương Hổ. Dựa vào có Vương đốc công làm chú lớn (đại bá) chống lưng, tính tình trước giờ không nhỏ.

Tiểu nhị không muốn đắc tội Vương Hổ, nhưng rõ ràng giữ mạng càng quan trọng.

Hắn nói: “Nhưng, nhưng trên địa bàn chúng tôi liên tiếp chết người, liền từ Lý què bắt đầu, chết một cách tà tính lại quỷ dị. Đoàn người đều lòng bất an đó, Đốc công. Làm một tràng pháp sự xua đi đen đủi cũng tốt, tổng không thể để tiếp tục chết người đi.”

Lý què? Giản Sơ Thất vểnh tai nghe ngóng, lại là một nhân vật mới, bắt đầu từ hắn?

“Mà, hơn nữa chúng tôi tận mắt nhìn thấy quỷ hồn Ngô Nhị Ngưu, thực sự có oan hồn bắt mạng. Vạn nhất, vạn nhất... Biến thành quỷ tới trả thù, người chết tiếp theo không chừng chính là ngươi ta.” Ngữ khí tiểu nhị mơ hồ không rõ.

Nhưng Vương Hổ nghe hiểu, xuy nói: “Còn quỷ hồn Ngô Nhị Ngưu. Các ngươi hay là nằm mơ thấy đi, tự mình hù dọa mình. Nếu thực sự có quỷ tới trả thù, vậy ta sao lại không sao?”

Nói đến đây, Vương Hổ hiển nhiên là nói quá nhiều, vô tình tiết lộ chút gì đó. Vội vàng nhìn Vương đốc công một cái, thấy hắn không để ý, lúc này mới buông tâm (an tâm).

Tiểu nhị còn muốn tranh luận thêm.

Vương đốc công trầm ngâm một lát nói: “Nên làm một tràng pháp sự, an ủi lòng người (đoàn người). Chuyện này ta sẽ thương nghị với đạo trưởng.”

Thấy Vương đốc công đã định ra chủ ý, Vương Hổ liền không nói chuyện nữa.

Giản Sơ Thất và mọi người đi trước theo gia đình Hoàn đến chỗ ở.

Đã đến giờ trưa, Chu Ngọc Lan muốn xuống bếp trình diễn (triển lãm) tay nghề, để cho thấy rằng chuyến đi Thượng Hải này, nàng cũng có chỗ hữu dụng (đất dụng võ).

Nhưng gia đình Hoàn tự mang đầu bếp đại sư phó, hiểu rõ khẩu vị Hoàn Mộ Hoành, nào cần đến nàng nhúng tay vào chuyện nấu cơm này.

Bất đắc dĩ, Chu Ngọc Lan chỉ đành ra khỏi bếp.

Chuyện này không lâu sau bị Trần Nhị nghe nói. Một lát sau, hắn đi đến trước mặt Chu Ngọc Lan nói: “Chu phu nhân, ngài và Giản thiếu gia cũng coi như là khách nhân, nào có lý lẽ làm khách nhân nấu cơm.”

“Nếu ngài coi việc xuống bếp là thú vui thì không sao, nhưng sao có thể phiền ngài phụ trách đồ ăn cho một đám người? Chuyện này đều có đại sư phó và đầu bếp nữ quản.”

“Chu phu nhân nếu không có việc gì, chi bằng đi dạo một vòng Ngọc Thạch trấn. Nơi này không phải Ngọc Thạch thôn hẻo lánh như vậy, trong thị trấn coi như phồn hoa, đồ bán cái gì cũng có.”

“Phấn mặt trang sức linh tinh, Chu phu nhân vừa lúc có thể sắm một ít. Ta bảo hạ nhân đi cùng Chu phu nhân ra cửa được không?”

Không thể không nói, Chu Ngọc Lan có chút động lòng.

Giản Sơ Thất nói: “Mẹ, người đi dạo đi.”

Chu Ngọc Lan liền gật gật đầu.

Chờ nàng đi rồi, Trần Nhị nói với Giản Sơ Thất: “Giản thiếu gia, Gia muốn gặp ngươi. Không biết có tiện không?”

Tiện, đương nhiên tiện.

Giản Sơ Thất đã sớm nhìn ra ý đồ của Trần Nhị.

Cậu đi theo Trần Nhị vào phòng Hoàn Mộ Hoành.

Trần Tam cũng có mặt, chắp tay sau lưng đứng ở phía sau.

Giản Sơ Thất mắt mày cong cong mà lên tiếng chào: “Nhị gia.”

“U”, giọng nói ngọt này. Trần Tam nhịn không được liếc mắt. Thất thiếu gia nhà họ Giản này bề ngoài ngây thơ đơn thuần, tuổi tác cũng còn nhỏ, giống như tiểu động vật ngây thơ không rành thế sự. Thật sự sẽ không đơn giản sao?

“Ngồi, Giản thiếu gia.” Hoàn Mộ Hoành nói.

Giản Sơ Thất không khách khí, ngồi xuống theo lời: “Nhị gia xưng hô như vậy với ta thì khách khí quá, ta không đảm đương nổi một tiếng thiếu gia. Nhị gia có thể gọi ta là Sơ Thất hoặc là Tiểu Thất nha.”

Hoàn Mộ Hoành hơi cong khóe miệng cười cười, nói: “Được, ngươi nhỏ hơn ta, vậy Tiểu Thất.”

“Ta nhỏ hơn ngươi bao nhiêu tuổi vậy?” Giản Sơ Thất rất tự nhiên hỏi.

Trần Nhị và Trần Tam không khỏi liếc nhau.

Thất thiếu gia nhà họ Giản này quả thực không sợ Gia bọn họ.

“Ba tuổi.” Hoàn Mộ Hoành đáp.

“Hóa ra Nhị gia trẻ tuổi như vậy.” Giản Sơ Thất kinh ngạc. Hắn mới 22 tuổi nha.

Trần Tam: “Gia chúng ta lẽ nào đã già rồi sao?”

“Đương nhiên không phải.” Giản Sơ Thất cười tủm tỉm nói: “Là Nhị gia quá đỗi uy nghiêm, thân cư địa vị cao, không giận tự uy, khí thế phi phàm, khiến người ta không tự giác mà bỏ qua tuổi tác của Nhị gia.”

Trần Tam nhướng mày, còn rất biết nói.

Hoàn Mộ Hoành: “Ngươi có biết ta gọi ngươi tới là vì chuyện gì không?”

“Cũng đoán được một chút nghi hoặc trong lòng Nhị gia.”

“Vậy Tiểu Thất có thể vì ta giải đáp nghi hoặc không?”

“Tai nghe là hư, mắt thấy mới là thật.” Giản Sơ Thất nói: “Nhị gia chẳng lẽ không muốn tự mình chứng kiến bản lĩnh của ta? Chắc chắn sẽ không để Nhị gia thất vọng.”

Hoàn Mộ Hoành ngước mắt: “Ngươi muốn xen vào chuyện bến tàu?”

Giản Sơ Thất ngượng ngùng mà mím môi một cái, nói: “Nhị gia ngài có điều không biết, người như ta có hai sở thích lớn. Một yêu mỹ thực, hai yêu vàng bạc tiền tài. Tuy là vật tục, nhưng lại là thứ không thể thiếu.”

“Muốn ta làm cái gì, dù sao cũng phải lấy ra thù lao tương ứng. Trên đời này trao đổi ngang giá (đồng giá trao đổi) mới là công bằng nhất.”

“Nhưng trước mắt vì Nhị gia ngài, ta có thể miễn phí đi quan tâm.”

“Trao đổi ngang giá...” Hoàn Mộ Hoành cân nhắc bốn chữ này: “Tiểu Thất muốn đạt được cái gì từ ta?”

Giản Sơ Thất: “Tất nhiên là thứ ta yêu cầu, mà Nhị gia lại có thể cho được. Nhị gia ngài yên tâm, Tiểu Thất không phải thổ phỉ.”

Hoàn Mộ Hoành dường như bị những lời này của cậu chọc cười, khóe miệng lại nhếch lên một chút, nói: “Được, ta rửa mắt mong chờ.”

Mục đích của cuộc nói chuyện này, hai người tự hiểu rõ trong lòng.

Một hồi nói chuyện, mỗi người cũng có đáp án bước đầu.

Trần Tam đưa Giản Sơ Thất rời đi.

Trên đường, Giản Sơ Thất quay đầu: “Ngươi lão nhìn ta làm gì?”

Trần Tam: “Không có gì, chỉ là nhắc nhở bản thân, không thể trông mặt mà bắt hình dong, sau này đừng lại vì chuyện này mà thành thằng ngốc.”

Hắn còn từng nói, thất thiếu gia nhà họ Giản này nếu có thể xem tướng mạo, hắn Trần Tam chính là thằng ngốc. Đến, lần này thật thành thằng ngốc.

Hắn Trần Tam ngã một cú ở chỗ này, hắn chấp nhận.

“Nga ~” Giản Sơ Thất nhấn giọng (trong giọng nói chọn), cười xấu xa: “Ngươi không nghi ngờ ta là kẻ lừa đảo sao?”

Trần Tam a lên một tiếng: “Phán đoán của Gia chúng ta chưa bao giờ sai lầm. Ngươi nếu là kẻ lừa đảo, đắc tội nhà họ Hoàn, e rằng ngay cả chữ chết cũng không biết viết thế nào. Huống chi...”

“Huống chi cái gì?” Giản Sơ Thất tò mò.

“Đêm đó ở từ đường, ngươi có phải cố ý lẩm bẩm sau lưng ta không.”

“Ngươi đoán xem.”

Trần Tam: Ha hả, khẳng định là vậy.

Xác định rồi, thất thiếu gia nhà họ Giản này không phải là tiểu bạch thỏ ngây thơ gì, e rằng là quái vật nhỏ hung dữ trong miệng nạm răng thép, cắn người cắn một cái chuẩn xác, cố tình bề ngoài ngụy trang mềm mại ngoan ngoãn, làm người ta không chút phòng bị.

Giản Sơ Thất nói: “Ta cũng muốn ra ngoài dạo một vòng.”

“Ngươi đi đi, sao, còn muốn người đi kèm không thành?”

Giản Sơ Thất nhìn hắn, chớp chớp mắt, ý tứ không cần nói cũng biết.

Trần Tam: “...”

Ngọc Thạch trấn có những món ăn vặt mỹ thực đặc sắc nào?

Giản Sơ Thất ra ngoài muốn tìm cái này. Đáng tiếc, mỹ thực ở trấn nhỏ có, nhưng không tính là đặc sắc cỡ nào.

Ven đường có một quán bán canh thịt dê và bánh nướng, người ăn không ít. Thịt dê nấu tươi, rắc hành lá, thơm lừng xộc vào mũi. Bánh nướng mới xúc ra từ nồi hơi, vỏ bọc đầy hạt mè, bên trong là nhân thịt. Cắn một miếng xuống, giòn xốp rụng vụn (rớt tra).

Giản Sơ Thất ngồi xuống, gọi một chén canh dê và bánh nướng ăn.

Trần Tam: “Ngươi giữa trưa không ăn no à?”

“Không a.” Giản Sơ Thất xoa xoa đũa nói: “Ta cố ý để dành bụng tới trấn ăn một bữa. Tay nghề đầu bếp Nhị gia Gia trên đường còn có thời gian dài như vậy, khi nào thưởng thức chẳng tiện vô cùng.”

Có lý, Trần Tam im lặng.

Thấy Giản Sơ Thất ăn đến ngon lành, hắn không khỏi cũng gọi một phần.

Một lát sau, Trần Tam hạ giọng nói: “Ngươi tới đây, là để hỏi thăm chuyện bến tàu sao?”

“Ngươi không ngốc sao.” Giản Sơ Thất ngẩng đầu.

Trần Tam hừ một tiếng: “Ta đương nhiên không ngốc. Ngươi cho rằng ta ở bên cạnh Nhị gia ăn cơm trắng nhiều năm như vậy?”

Giản Sơ Thất cười cắn miếng bánh nướng.

Trần Tam: “Ba người tiểu nhị kia vừa nhìn đã thấy trong lòng có quỷ. Phỏng chừng người chết trên sông kia cũng có điều kỳ quặc khác. Còn về Vương đốc công và cháu trai Vương Hổ...”

“Ngươi cho rằng thế nào?” Giản Sơ Thất hỏi.

“Vương Hổ có vấn đề. Vương đốc công tạm thời chưa nhìn ra cái gì.”

Đang nói, bên cạnh trùng hợp cũng có người đang đàm luận chuyện này.

Rốt cuộc bến tàu chết đuối một người, Ngọc Thạch trấn lại cũng chỉ có bé như vậy. Phát sinh một chút chuyện, không quá nửa ngày là truyền khắp trấn.

“Bến tàu sao lại chết đuối người nữa, đây là người thứ mấy rồi? Cũng quá đen đủi.”

“Đúng vậy, gần đây rất không yên ổn. Bất quá nghe nói ngày mai ở bến tàu sẽ làm một tràng pháp sự áp lại, khỏi phải việc lạ không ngừng.”

“Ai, ta sao lại nghe có người truyền là quỷ hồn quấy phá gì đó?”

“Thích, ngươi còn tin cái này?”

“Ta có tin tức hành lang (tiểu đạo tin tức), Lý què ban đầu kia, hắn á, không phải chết đuối bất ngờ...”

“Thúc thúc bá bá.” Một giọng nói thanh thúy dễ nghe đột nhiên vang lên ở bên cạnh.

Hai người đang nói chuyện ngẩng đầu.

Giản Sơ Thất cười ngoan ngoãn nói: “Cháu có thể hỏi hai vị một chút sự tình không?”

back top