Xuyên Đến Dân Quốc Trở Thành Yêu Ma Quỷ Quái Chi Chủ [Xuyên Thư]

Chap 19

Chương 19

 

Chu Lão gia là một người đàn ông trung niên thân hình mập mạp, sống trong nhung lụa, bụng to, hói đầu nhẹ, mặc áo dài cổ đứng đặc trưng của Dân quốc, trên ngón tay còn đeo nhẫn vàng.

Chu Trạch là một căn nhà kiểu cũ, cổ kính.

Họ được Chu Lão gia cung kính mời vào, ngồi ở đại sảnh chính. Ở chủ vị còn có một người phụ nữ trung niên, là vợ cả của Chu Lão gia, vì hắn còn có hai di thái thái khác, ra hành lễ xong liền quay về hậu viện.

Giản Sơ Thất đánh giá một vòng, chỉ cảm thấy Chu Trạch này cực kỳ có ý tứ.

Sắc điệu của căn nhà nặng nề, người trong viện cũng không có chút sức sống nào. Hai di thái thái thần sắc bất an, còn vợ cả thì giống như một khúc gỗ, từ lúc bắt đầu đã không nói một lời, cũng không biết cười vậy, mặt vô biểu tình, ánh mắt đờ đẫn, ngồi trên ghế, cũng không khác gì một bức điêu khắc hoàn hảo.

Nếu không phải đôi mắt thỉnh thoảng chớp nháy, quả thực không giống một người sống sờ sờ.

Đúng rồi, Chu thiếu gia là con trai do bà sinh ra sao?

Nhìn dáng vẻ hai người, dường như có vài phần tương tự.

Nhưng vợ cả Chu Lão gia này lại không thân thiện với Chu thiếu gia.

Chu thiếu gia tỏ vẻ bất mãn trước sự xuất hiện của Giản Sơ Thất, Hoàn Mộ Hoành và mọi người.

“Cha, người mời bọn họ đến nhà ta làm cái gì?! Mau đuổi họ đi!”

“Không được vô lễ!” Chu Lão gia quở mắng: “Vị này là Hoàn Nhị gia Hoàn gia từ Thượng Hải đến, con có biết không? Thân phận khách nhân tôn quý, há cho ngươi làm càn, mau xin lỗi ta.”

Chu thiếu gia nào biết Hoàn gia gì, Nhị gia gì, hắn xưa nay không để ý đến chuyện làm ăn, là một công tử ăn chơi trác táng tiêu chuẩn.

Nhưng nếu Chu Lão gia đã mặt nặng trịch, hơi lộ vẻ không vui, Chu thiếu gia liền lập tức thu liễm, miễn cưỡng xin lỗi.

Trần Nhị nói rằng, gia chủ (ý nói Hoàn Mộ Hoành) họ cảm thấy hứng thú với Mao Sơn thuật pháp, nên mượn cớ này đến xem.

Bất quá đã phiền toái Chu Lão gia, lát nữa chắc chắn sẽ có đền bù.

Chu Lão gia cười tươi đầy mặt, vội nói không ngại, không ngại.

Thật ra, nếu hắn có thể mượn cơ hội này đáp lên con thuyền lớn Hoàn gia, đó mới là chiếm được tiện nghi lớn nhất.

Mao Dương bắt đầu hỏi chuyện: “Chu Trạch rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Chu Lão gia thở dài nói: “Ai, chẳng phải đều do con trai ta rước họa vào thân sao. Một tháng trước, nó thấy một cô gái, liền cưới về nhà, thành thân.”

“Nhưng mà chưa đến nửa tháng, con trai ta này… ai, nó lại đi ra ngoài tìm hoa hỏi liễu (tìm kỹ nữ).”

“Cô gái kia tính cách cương liệt, không chấp nhận được hạt cát trong mắt, thường xuyên vì chuyện này cãi vã với con trai ta.”

“Rốt cuộc có một lần, hai người cãi nhau quá đáng, sau khi con trai ta rời đi, con dâu ta quẫn bách trong lòng, ở, ở trong phòng cắt cổ tay tự sát.”

“Từ đó về sau, Chu Phủ liền việc lạ không ngừng, gia trạch không yên. Ta vốn có ba di thái thái, trong đó một người, hai ngày trước chết thảm trong phòng… Máu chảy đầy giường.”

“Ta ngủ ban đêm, cũng luôn cảm thấy ngoài phòng có người, không, là có quỷ, nàng đang nhìn chằm chằm ta, từ ngoài cửa cho đến ngoài màn giường, mỗi lúc một gần. Nếu không phải…” Chu Lão gia mặt đầy hoảng sợ.

Nói đến đây, hắn sờ sờ chuỗi Phật châu đeo trên cổ tay, tiếp tục nói: “Đây là ta cầu được ở chùa Trường Phúc chỗ Từ Sinh Đại sư, con trai ta cũng có một chuỗi. Nếu không phải chuỗi Phật châu này phù hộ, sợ là chúng ta đã sớm bị nữ quỷ đoạt mạng.”

“Nhưng Đạo trưởng nhìn xem, chuỗi Phật châu này đã có vài hạt rạn nứt rồi, ta sợ rằng không lâu nữa, cả chuỗi sẽ vỡ tan, vỡ vụn, đến lúc đó…”

Hắn và con trai liền thật sự sẽ mất mạng.

Mao Dương tiếp nhận chuỗi Phật châu mà Chu Lão gia thật cẩn thận đưa qua, nhìn kỹ, quả thật đã có bốn, năm hạt xuất hiện vết rạn.

Hắn nói: “Phật châu của Chu thiếu gia cũng như vậy sao?”

Chu thiếu gia vội vàng gật đầu: “Không sai, Phật châu của tôi vỡ ra nhiều hơn của cha tôi, Đạo trưởng, tối nay ngài nhất định phải cứu mạng a, trừ bỏ con nữ quỷ kia!”

Mao Dương gật đầu, nói tối nay hắn sẽ ở lại Chu Trạch.

Giản Sơ Thất nghe xong lời biện bạch của Chu Lão gia và Chu thiếu gia, cậu còn để ý một chút biểu cảm của vị Chu phu nhân kia. Phát hiện lúc Chu Lão gia kể về việc nữ quỷ đến đòi mạng, khóe miệng Chu phu nhân dường như nhếch lên một chút khinh miệt, nhưng rất nhanh biến mất, người vẫn giống như một cọc gỗ, dường như là ảo giác của cậu.

Giản Sơ Thất đột nhiên mở miệng: “Nữ quỷ kia, à, cũng chính là vợ Chu thiếu gia, tên họ là gì? Gia cảnh lại như thế nào?”

Chu thiếu gia nhíu mày: “Ngươi hỏi cái này để làm gì?”

Chu Lão gia hơi ngập ngừng: “Vị này là ai vậy?”

Trước đó thấy hắn luôn đi theo bên người Hoàn Nhị gia, lại tùy ý Hoàn Nhị gia ngồi xuống, còn được hạ nhân xưng hô Thất thiếu gia.

“Ôi, vị này chắc là đệ đệ Hoàn Nhị gia đi.” Chu Lão gia tự nhận là đoán đúng rồi.

Giản Sơ Thất liếc nhìn Hoàn Mộ Hoành một cái.

Hoàn Mộ Hoành cũng không phủ nhận.

Giản Sơ Thất liền cười nói: “Đúng vậy đúng vậy, đây là anh trai ta ~”

Cậu còn kéo tay nhỏ của Hoàn Mộ Hoành đang đặt trên bàn thân mật mà lắc lắc.

Một bộ hai người thân thiết nhất vậy.

Hoàn Mộ Hoành tùy ý cậu nắm lấy.

Đứng phía sau Trần Nhị & Trần Tam: “...!”

Hai người không khỏi lần nữa cảm thán, Gia đối với Thất thiếu gia quả thật khác biệt đặc biệt a.

Thấy Giản Sơ Thất truy vấn, có Hoàn Mộ Hoành ở bên cạnh, Chu thiếu gia cũng không tiện không trả lời.

Hắn không vui nói: “Nàng kêu Triệu Tiểu Điệp, trong nhà đổ dạ hương.”

Đổ dạ hương? Sẽ không trùng hợp như vậy chứ.

Giản Sơ Thất hỏi: “Cha của Triệu Tiểu Điệp là Lão Triệu đầu đổ dạ hương?”

“Không sai.”

“Cái Lão Triệu đầu đó sáng nay bị phát hiện chết trong thùng gỗ thu thập dạ hương, các ngươi có biết không?”

Sắc mặt Chu thiếu gia khó coi nói: “Biết, cha nàng, Lão Triệu đầu khẳng định cũng bị Triệu Tiểu Điệp giết chết!”

Nàng sẽ không bỏ qua bất cứ ai, sau khi biết được tin Lão Triệu đầu chết, đặc biệt là kiểu chết này, sự sợ hãi bất an trong lòng Chu thiếu gia đạt đến đỉnh điểm, cho nên hắn mới chạy đến chùa Trường Phúc, không còn biện pháp giải quyết nữa, hắn sắp bị bức đến đường cùng rồi.

May mắn, hắn tình cờ thấy Mao Dương ngoài chùa Trường Phúc.

Một Đạo sĩ Mao Sơn, nghĩ vậy có thể diệt trừ nữ quỷ Triệu Tiểu Điệp này!

Mao Dương nhíu mày: “Triệu Tiểu Điệp tại sao lại muốn giết chết cha ruột mình?”

Thông thường quỷ hồn báo thù, đều là liên lụy đến sự kiện lúc còn sống, hoặc là sau khi chết có người mạo phạm.

Cái Lão Triệu đầu này tại sao lại bị con gái biến thành quỷ hồn giết chết?

“Các ngươi có phải còn giấu ta điều gì không?” Ánh mắt Mao Dương hoài nghi, nhìn về phía Chu Lão gia và Chu thiếu gia.

Chu Lão gia thần sắc xấu hổ.

Chu thiếu gia rõ ràng không kiên nhẫn, nhếch khóe miệng nói: “Người đều chết sạch rồi, Đạo trưởng, ngài hỏi nhiều như vậy để làm gì.”

“Tôi mời ngài đến, ngài bắt quỷ là được, quản nàng vì sao giết chết cha nàng, một con quỷ, làm gì có lý trí đáng nói.”

“Lời nói không phải nói như vậy.” Giản Sơ Thất khuỷu tay chống bàn, một tay chống má nói: “Lão Triệu đầu chết thảm nha, nữ quỷ này vừa nhìn đã oán khí sâu nặng, nàng thật sự là sau khi cãi nhau với ngươi mới tự sát sao?”

Ánh mắt Chu thiếu gia lóe lên: “Sao lại không phải, ngươi nghi ngờ ta nói dối?!”

Mao Dương vẫn là câu hỏi đó: “Chuyện này rốt cuộc có liên quan gì đến Lão Triệu đầu?”

Khóe miệng Chu thiếu gia run rẩy một chút, thần sắc tối tăm.

Chu Lão gia lại thở dài một hơi, nói: “Việc xấu trong nhà à việc xấu trong nhà, chuyện này, chuyện này biết nói từ đâu, kỳ thật Triệu Tiểu Điệp ban đầu vốn không muốn vào Chu gia, nhưng con trai ta thật sự thích nàng, liền đi tìm Lão Triệu đầu.”

“Sau đó, Lão Triệu đầu đồng ý, lời cha mẹ, Triệu Tiểu Điệp lại không muốn cũng luôn phải nghe, cho nên, nàng mới được nâng vào đại môn Chu Phủ ta.”

Mao Dương: “Cho nên, Triệu Tiểu Điệp bị buộc gả vào Chu gia các ngươi?”

“Ngươi đã cưỡng cưới nàng, sau hôn nhân lại không đối xử tốt với nàng, Chu thiếu gia, đây là cái thích của ngươi?”

Giản Sơ Thất: “Nói nghe hay như vậy làm gì, nên là Lão Triệu đầu bán con gái Triệu Tiểu Điệp cho Chu gia mới đúng.”

Huống hồ, chuyện “cưới” vào trở thành “vợ” vị Chu thiếu gia này còn chờ xác thực, rốt cuộc, hắn nhìn thế nào cũng không giống người sẽ cưới con gái của một ông lão đổ dạ hương làm vợ chính thức.

“Thật sự là như vậy sao?” Mao Dương chau mày.

Chu thiếu gia không kiên nhẫn nói: “Phải thì sao, tôi vốn định nạp người phụ nữ kia làm thiếp, nàng không muốn, nhất quyết đòi làm chính thất của tôi.”

“Nàng cũng chẳng nghĩ nàng là thân phận gì, bất quá là con gái của một ông lão đổ dạ hương, trong nhà nghèo rách nát, cha nàng làm cái nghề còn dơ bẩn nữa, cũng chỉ là có vài phần tư sắc thôi.”

“Chu gia chúng tôi tuy rằng đưa tiền cho Lão Triệu đầu, nhưng sau đó nàng cũng là tự nguyện, một bộ áo cưới đỏ, chẳng phải là vào rồi sao. Nàng ở Chu gia, tổng tốt hơn theo Lão Triệu đầu đổ dạ hương chứ.”

Chu thiếu gia rốt cuộc còn trẻ, không thể khéo léo như Chu Lão gia.

Sợ Mao Dương ghét cái ác như kẻ thù, không quen nhìn cách hành xử của bọn họ, giận dữ rời đi, Chu Lão gia vội nói: “Triệu Tiểu Điệp không muốn làm thiếp, con trai ta chẳng phải chiều ý nàng, cưới nàng vào cửa.”

“Đạo trưởng, ngài cứ đi hỏi thăm một chút, Chu gia đã đặt làm một bộ áo cưới đỏ vô cùng xinh đẹp cách đây một tháng, Triệu Tiểu Điệp mặc vào, cũng hỉ khí dương dương vào Chu gia chúng tôi, tuyệt không có chuyện cưỡng bức này nọ.”

“Còn về việc đưa tiền cho Lão Triệu đầu, kia chẳng phải là lễ vật sao, sao có thể nói là bán a.”

Mao Dương mặt lộ vẻ ngần ngại.

Chu Lão gia không ngừng cố gắng, hắn thậm chí đánh bạc mặt mũi, đứng dậy định quỳ xuống cầu xin Mao Dương, cầu hắn nhất định phải cứu mạng.

Mao Dương vội vàng đỡ Chu Lão gia dậy. Chuyện này liền không nhắc đến nữa, hắn buổi tối ở lại trừ bỏ nữ quỷ là được.

“Cảm ơn Đạo trưởng, cảm ơn Đạo trưởng.” Chu Lão gia liên tục cảm tạ.

Giản Sơ Thất âm thầm bĩu môi, thầm nghĩ Mao Dương vẫn còn trẻ người.

Lời nói Chu Lão gia này có lỗ hổng, nếu là tự nguyện, nếu không phải bán, vậy Triệu Tiểu Điệp tại sao còn muốn giết chết cha mình?

Điều này chẳng phải là mâu thuẫn trước sau sao?

Chu thiếu gia và Chu Lão gia tương đương với việc chưa trả lời câu hỏi này, trừ phi giữa chừng vẫn còn ẩn tình.

Một hồi lời nói thuật như vậy, Mao Dương hiển nhiên bị lừa gạt qua rồi.

Giản Sơ Thất áp sát Hoàn Mộ Hoành nói nhỏ: “Nhị gia, ta không phải đồ ngốc đâu.”

Hoàn Mộ Hoành nhếch khóe miệng, nghe hiểu ý cậu.

back top