Chương 23
“Triệu Tiểu Điệp!” Mao Dương hô: “Dừng tay, giết hắn ngươi quỷ khí càng sâu, liền hoàn toàn không thể đầu thai chuyển thế!”
Nhưng Triệu Tiểu Điệp ngoảnh mặt làm ngơ, vẫn đánh tới về phía Chu thiếu gia.
Mao Dương bất đắc dĩ, chỉ đành tiến lên ngăn cản.
Một trận kích đấu, kiếm gỗ đào trong tay hắn lại lần nữa ngăn được Triệu Tiểu Điệp.
Chu thiếu gia vui mừng quá đỗi, vội vàng nói: “Đạo trưởng, Đạo trưởng mau giết nàng! Mau diệt trừ nàng!”
Hắn lăn một vòng trên mặt đất, tóc tán loạn, quần áo dính bùn, toàn thân chật vật.
Triệu Tiểu Điệp ngã trên mặt đất, dung mạo thê thảm, đôi mắt oán hận nhìn chằm chằm hai người Mao Dương và Chu thiếu gia.
Mao Dương cũng không để ý Chu thiếu gia, hắn nói: “Triệu Tiểu Điệp, không cần lại tăng thêm tội nghiệt, nếu ngươi nguyện ý, ta có thể thử đưa ngươi đi đầu thai, kiếp sau…”
“Kiếp sau còn bị người hèn hạ, giống gia súc bị người chà đạp sao?” Triệu Tiểu Điệp giọng khàn khàn mở miệng.
Cổ nàng bị chọc một lỗ máu, đâm xuyên từ bên hông vào, cây trâm đó gần như đi vào hoàn toàn, có thể thấy nàng đã dùng bao nhiêu sức.
Và giọng nói tất nhiên bị ảnh hưởng, giống như lưỡi dao rạch trên mặt sắt thô ráp, rè rè, chói tai lại khó nghe, mỗi chữ thốt ra phảng phất cực kỳ gian nan.
Mao Dương trầm mặc một thoáng, nói: “Ta cam đoan với ngươi, ta, ta sẽ đưa Chu thiếu gia đến sở cảnh sát.”
Nhưng lời này chính hắn cũng không tin. Đưa sở cảnh sát? Lấy lý do gì để định tội Chu thiếu gia?
Hắn có cưỡng đoạt dân nữ sao? Không có đi, tuy nói có lừa gạt, nhưng Triệu Tiểu Điệp mặc áo cưới lên kiệu, đến lúc đó Chu thiếu gia hoàn toàn có thể lấy những lý do này mà cãi chày cãi cối.
Huống chi, mặc dù Lão Triệu đầu bán con không đúng, nhưng hắn đã chết, chết không đối chứng, sở cảnh sát cũng lười quản loại chuyện này.
Quan trọng nhất là, địa vị của Chu gia ở Bình Viễn huyện…
Hắn tuy rằng mới đến một hai ngày, nhưng cũng không phải không rõ điểm này.
Như vậy, cho dù đưa Chu thiếu gia đến sở cảnh sát, không ra hai ba ngày, có lẽ hắn có thể bình yên vô sự đi ra.
Quả nhiên, sau khi hắn nói những lời này, Triệu Tiểu Điệp cười lạnh một tiếng, giọng nói như bị tưới gió, lạnh buốt: “Ngươi lấy gì bảo đảm? Một đạo sĩ thối vô quyền vô thế, ngươi có thể làm Chu gia biến mất khỏi Bình Viễn huyện sao?”
“Hắn Chu Hưng Hoài chính là cái súc sinh, chó không đổi được thói ăn phân. Hại ta, hắn sau này còn sẽ tiếp tục hại những cô gái khác, các nàng cũng sẽ không tránh khỏi vận mệnh giống ta.”
“Đạo trưởng, ngươi có thể bảo đảm sẽ không còn cô gái nào chịu hãm hại của hắn sao? Ngươi có thể bảo đảm sao?!”
Triệu Tiểu Điệp nói xong gào rống lên, quỷ khiếu thê lương, âm phong từng cơn, đánh vào màng tai người. Những người trốn trong phòng Chu Trạch không dám ra ngoài gần như bị dọa đến tim ngừng đập, run rẩy.
Mao Dương ngẩn ngơ.
Chu thiếu gia vốn bất mãn lời Mao Dương muốn đưa hắn đi sở cảnh sát, thầm nghĩ một đạo sĩ rách nát, mời ngươi tới bắt quỷ là coi trọng ngươi, ta đưa tiền, ngươi làm tròn trách nhiệm là được, làm mấy chuyện vô bổ này, chẳng lẽ còn cho rằng thật sự có thể làm gì hắn sao?
Nhưng thấy Mao Dương dường như muốn dao động, Chu thiếu gia nóng nảy. Mao Dương nếu buông tha Triệu Tiểu Điệp, hắn phải làm sao? Hắn hiện tại chỉ có thể dựa vào Mao Dương.
Thế là, Chu thiếu gia vội vàng đảm bảo với Mao Dương nói: “Đạo trưởng ngươi cứu ta, ta bảo đảm về sau an phận, tuyệt đối sẽ không nhúng chàm cô gái vô tội nào nữa! Ta thề với trời! Thật sự, ngươi tin tưởng ta!”
Giản Sơ Thất thì thầm nhỏ giọng với Hoàn Mộ Hoành: “Người hiện tại thật có thể tùy tiện thốt ra lời thề, dù sao không cảm thấy sẽ có báo ứng.”
“Huống chi, Mao Dương lại không ở Bình Viễn huyện ở, không thể nào lúc nào cũng nhìn chằm chằm. Chu thiếu gia sau này sẽ như thế nào, làm gì, hắn có thể biết được?”
“Thật là có một cái miệng, trắng đen đều có thể nói, chậc chậc.”
Khóe miệng Hoàn Mộ Hoành không khỏi lộ ra một tia ý cười. Cái lời “thì thầm nhỏ giọng” này chẳng khác gì nói thẳng vào mặt.
Chu thiếu gia thần sắc vặn vẹo, biểu cảm dữ tợn mà quay đầu: “Ngươi câm miệng!”
Hoàn Mộ Hoành liếc xéo Chu thiếu gia một cái.
Trần Nhị, Trần Tam bước lên trước đứng thẳng, Thất thiếu gia không phải là hắn có thể gầm gừ được.
Giản Sơ Thất lay lay mí mắt, lược một tiếng: “Ta liền không câm miệng. Mặt mày xem dâm tà, nhân trung (phúc thọ) ngắn, ngươi đầu nhọn trán hẹp không có quý tướng, mắt ngắn (cự đoản), hai mắt vô thần, môi xanh tím, bệnh thận thiếu máu tổn thương. Cả đời trầm luân sắc dục không thể tự kiềm chế. Tin ngươi an phận, chi bằng tin heo đực có thể trèo cây.”
“Ngươi!” Chu thiếu gia giận không thể át.
Nhưng hắn miễn cưỡng nhịn xuống lửa giận, không dám qua đó gây sự với Giản Sơ Thất.
Hắn quay đầu đối Mao Dương nói: “Đạo trưởng, ngươi đừng nghe hắn nói hươu nói vượn, ta thật sự biết sai rồi, ta đã chịu giáo huấn, tuyệt đối sẽ không khinh nhục những cô gái khác!”
Mao Dương lại đang nghi ngờ bản lĩnh của Giản Sơ Thất, hắn còn biết xem tướng?
Lúc này nghe Chu thiếu gia nói xong, hắn nói: “Ngươi có dám phát lời thề độc?”
Chu thiếu gia nhấc tay: “Ta, ta nếu sau này lại khinh nhục những cô gái khác, hãy khiến ta, làm ta ngũ lôi…”
Những chữ còn lại hắn phun ra khó khăn, ánh mắt dao động lập lòe, rõ ràng lời đảm bảo thốt ra cũng không kiên định, có thể thấy không phải thật lòng.
Đến cả một câu thề độc cũng không dám phát ra, Mao Dương giận dữ nói: “Triệu Tiểu Điệp nói không sai, ngươi quả thực chó không đổi được thói ăn phân!”
Khóe miệng Chu thiếu gia run rẩy vì oán hận, bỗng chốc cúi người nhanh chóng cướp lấy kiếm gỗ đào trong tay Mao Dương, sau đó quay đầu liền đâm tới về phía Triệu Tiểu Điệp.
Triệu Tiểu Điệp bị nhốt trong trận tơ hồng đồng tiền do Mao Dương bố trí không thể động đậy, lần này nếu là đâm trúng, nàng tuyệt đối sẽ hồn phi phách tán.
Mao Dương vừa kinh vừa giận, muốn cướp lại đã không kịp, cho nên ánh mắt hắn lệ, ra tay kiên định, tay dựng thành đao chém xuống.
— “Xoảng” một tiếng, kiếm gỗ đào bị Chu thiếu gia cướp đi bị hắn chém thành hai đoạn, đứt lìa.
Mũi kiếm gỗ đào đã kề vào ngực Triệu Tiểu Điệp, nhưng vì bị đứt, kiếm gỗ đào không còn tác dụng bắt quỷ hàng yêu, chưa tạo thành bất kỳ thương tổn nào cho Triệu Tiểu Điệp. Đoạn đầu của kiếm gỗ đào rơi xuống trên áo cưới Triệu Tiểu Điệp.
Đoạn sau, Chu thiếu gia không kịp thu tay, cả người nhào vào trận tơ hồng đồng tiền, kiếm gỗ đào bị đứt đâm xuống đất, làm cổ tay hắn bị trật, mà trước mặt chính là nữ quỷ. Hắn a a kêu thảm lùi về sau.
Triệu Tiểu Điệp cũng sững sờ vì hành động này của Mao Dương.
Giản Sơ Thất thu tay về, tiếp tục quan sát.
Mao Dương tiếc nuối nhìn kiếm gỗ đào, thanh kiếm này vẫn là sư phụ hắn tặng, thủ công hoàn hảo.
Thôi, thôi.
Hắn nhắm mắt lại, ngay sau đó mở ra, duỗi tay xé đứt tơ hồng đồng tiền trói buộc Triệu Tiểu Điệp.
Trong ánh mắt kinh ngạc của Triệu Tiểu Điệp và không dám tin của Chu thiếu gia, hắn nói: “Ta học nghệ chưa tinh, nếu kiếm gỗ đào đã đứt, liền không bắt được quỷ. Chuyện tiếp theo ta cũng không tham dự nữa, coi như ta chưa từng đến Chu gia, còn xin Chu thiếu gia tìm cao minh khác đi.”
“Nhưng ta cũng rốt cuộc là truyền nhân Mao Sơn Phái. Mao Sơn lấy phù chú hặc triệu quỷ thần. Đợi ta lấy phù chú, đừng trách ta đánh hồn phách ngươi đến hình thần đều diệt, hoàn toàn không thể đầu thai. Ngươi muốn lựa chọn thế nào?”
Mao Dương nhìn về phía Triệu Tiểu Điệp.
Chu thiếu gia hoảng sợ nói: “Không, không không! Đạo trưởng, ngươi không thể mặc kệ ta, Đạo trưởng cầu ngươi cứu mạng ta a!”
Chu thiếu gia vội vàng bò qua túm chặt vạt áo Mao Dương, liên tục khẩn cầu.
Mao Dương chỉ nhìn Triệu Tiểu Điệp.
Mà Triệu Tiểu Điệp nhìn về phía Chu thiếu gia, đáy mắt trồi lên huyết sắc. Lựa chọn của nàng hiển nhiên không còn gì để nói.
“Thôi, thôi, thôi!” Mao Dương giật mạnh vạt áo lại, xoay người ra sân.
“Chúng ta cũng rời đi.” Giản Sơ Thất nói.
Một tiếng hét thảm vang lên trong viện sau đó, Chu thiếu gia không còn sinh lợi (ý là chết).
Mao Dương lấy ra bùa chú, muốn đi vào.
Giản Sơ Thất ngăn hắn lại hỏi: “Ngươi còn hy vọng Triệu Tiểu Điệp đầu thai sao?”
Mao Dương thần sắc ảm đạm nói: “Nàng nghiệp chướng nặng nề, oán khí không tiêu tan, làm sao có thể đầu thai, chỉ đành diệt trừ nàng.”
Tránh cho sau này không có thần trí, cô hồn dã quỷ, tiếp tục nguy hại nhân gian.
Giản Sơ Thất: “Ta có biện pháp đưa nàng đi đầu thai.”
Mao Dương bỗng chốc ngẩng đầu, biểu cảm kinh ngạc và kinh dị.
(Trần Tam: Lúc này nên không chỉ có ta nhìn thấy cảnh tượng kỳ quái dị thường như vậy.)
…
Ngày hôm sau, Mao Dương khuôn mặt hốt hoảng mà đi xuống từ lầu hai khách điếm, suýt nữa trượt chân.
Hắn cả đêm không ngủ ngon, quầng thâm mắt treo dưới đáy mắt, vì kinh sợ trước cảnh Giản Sơ Thất đưa lệ quỷ đi đầu thai tối qua.
Chỉ có thân là người trong Huyền môn, mới đủ hiểu chuyện này rốt cuộc không đơn giản đến mức nào, cảnh tượng kia khiến người ta khó thể tin đến mức nào.
Giản Sơ Thất… hắn rốt cuộc là người nào a?!
Thủ đoạn huyền thuật của hắn chỉ sợ còn lợi hại hơn sư phụ hắn, không, là lợi hại hơn rất nhiều!
Chưa từng nghe thấy, trước đây chưa từng gặp.
Cái xích câu hồn kia làm sao lại được thừa nhận (ý nói xích câu hồn của Triệu Tiểu Điệp được Thập Điện Diêm Vương chấp nhận / ý nói Giản Sơ Thất có thể giao tiếp với quỷ hồn đến mức Câu Hồn Sứ chấp nhận? Lựa chọn theo ý thứ nhất) đến vậy?
Đây là tùy tiện có thể làm được sao?
Mấu chốt là Giản Sơ Thất còn biểu hiện rất nhẹ nhàng.
A này… Quả nhiên thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân (tài giỏi hơn còn có người tài giỏi hơn).
“Mao Đạo trưởng, lại đây bên này ăn cơm.” Trần Nhị thấy Mao Dương đi xuống, lên tiếng chào.
“Ừm, ừm được.” Mao Dương đi qua.
Hắn nhìn Giản Sơ Thất, ngồi đối diện cậu.
Chu Ngọc Lan chưa từng gặp Mao Dương, Giản Sơ Thất giới thiệu sơ qua cho mẹ ruột mình.
“A, vị này là Đạo sĩ Mao Sơn Phái, không cùng phái với Quảng Vân Đạo trưởng?”
“Đương nhiên không phải, Mẹ, Mao Dương cũng rất lợi hại, không kém gì Quảng Vân Đạo trưởng đâu.”
“Nga nga, Mao Đạo trưởng trẻ tuổi đầy hứa hẹn a.” Chu Ngọc Lan mắt hàm tán thưởng nói.
Không dám nhận không dám nhận, Mao Dương vội vàng chột dạ xua tay, không bằng con trai ngài, hắn mới càng trẻ tuổi đầy hứa hẹn.
Khách điếm bên dưới người nhiều mắt tạp, ăn cơm xong, Giản Sơ Thất và mọi người đi lên lầu hai nói chuyện.
“Chu phu nhân quyết định bán sản nghiệp của Chu gia, mang theo tiền bạc đi một nơi khác sinh hoạt.” Trần Tam nói: “Nàng phó cho chúng ta một khoản thù lao phong phú. Số tiền này, một bộ phận thuộc về Thất thiếu gia, phần còn lại là thù lao của Mao Dương Đạo trưởng ngài, tôi sẽ đổi thành tiền giấy, để tiện mang theo.”
“Đa tạ.” Mao Dương nói.
Trần Tam: “Không có gì. Còn về Chu Lão gia, Chu phu nhân sẽ để lại vài tên người hầu hầu hạ hắn ở Chu gia, nàng sẽ không mang Chu Lão gia rời đi.”
Chuẩn bị của Chu phu nhân là gì, bọn họ cũng hiểu rõ trong lòng.
Bất quá chính là muốn Chu Lão gia nhanh chóng chết đi cho xong chuyện.
Nghĩ cũng biết, chủ nhân gia đều đi rồi, Chu Lão gia trúng gió, nằm trên giường không thể nhúc nhích, hầu hạ thế nào chẳng phải tùy ý của vài tên người hầu này.
Cho dù vài tên người hầu này cuốn tiền bạc trộm đi, ước chừng Chu phu nhân biết được cũng sẽ không truy cứu.
Nàng ước gì ấy chứ, thấy Chu Lão gia đau khổ, nàng liền vui vẻ.
“Không đề cập đến bọn họ.” Giản Sơ Thất một tay chống mặt nói: “Nhị gia, chúng ta cũng rất nhanh có thể rời Bình Viễn huyện, địa điểm tiếp theo đi đâu a?”
“Ngồi xe lửa.” Hoàn Mộ Hoành nói: “Đến Thiển Khê trung chuyển.”
Mao Dương kinh ngạc nói: “Thiển Khê? Sư phụ ta cũng ở Thiển Khê huyện, ta cũng phải đi nơi đó.”
“Vậy chúng ta chẳng phải tiện đường.” Giản Sơ Thất cười nói.
“Đúng vậy.” Mao Dương gật đầu, lại không khỏi nghi hoặc: “Bất quá, các ngươi không phải huynh đệ sao? Vì sao phải xưng hô anh trai ngươi là Nhị gia?”
Giản Sơ Thất: “Ồ, đó là nói tùy ý cho Chu Lão gia nghe được, tôi và Nhị gia không phải huynh đệ.”
Hoàn Mộ Hoành nhìn cậu một cái, khóe miệng hơi cong, nói: “Nếu ta có đệ đệ Tiểu Thất này, thật là một chuyện may mắn.”
“Vậy tôi có thể nhận Nhị gia làm đệ đệ (ý muốn gọi anh trai) không?” Giản Sơ Thất lập tức kéo ghế lại gần Hoàn Mộ Hoành nói.
Có chuyện tốt như vậy sao? Hắn muốn leo cột (ý muốn nắm lấy cơ hội thuận cột bò)!
Ánh mắt người đối diện tràn đầy ý cười rạng rỡ, biểu cảm chờ mong.
Hoàn Mộ Hoành duỗi tay xoa đầu cậu, ngữ khí quả thực nhu hòa khiến Trần Nhị, Trần Tam rớt cằm.
“Tự nhiên, Tiểu Thất đáng yêu (làm người ta thích), ta cũng vui vẻ. Nếu không ngại, Tiểu Thất có thể xưng hô ta là Nhị Ca.”
“Nhị Ca!” Giản Sơ Thất lập tức cười híp mắt mà hô một tiếng.
Mày mắt Hoàn Mộ Hoành sâu thẳm thêm vài phần, cũng cười cười.