Xuyên Đến Dân Quốc Trở Thành Yêu Ma Quỷ Quái Chi Chủ [Xuyên Thư]

Chap 50

Chương 50

 

Cái rương một lần nữa được dọn về phòng, còn số vàng giả bị Giản Sơ Thất nhặt ra thì vẫn bị ném tại chỗ, hắn nói thẳng là từ bỏ.

Ngày hôm sau quay lại xem, vàng giả đã được Giản Chính Đức sai người thu thập đi.

Chuyện đêm qua, không ai để lời Giản Sơ Thất vào lòng, thậm chí có người còn nói xấu sau lưng, nói vàng bôi thuốc độc, ai tin a, rõ ràng tối qua chính hắn không phải còn tự mình sờ sao, thích, bất quá chỉ là hù dọa người mà thôi.

Thế là sáng nay, những người trong lòng có quỷ nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, một chút cũng không coi Giản Sơ Thất ra gì, đáng đời, ai bảo ngươi đem vàng đặt trong nhà, chẳng phải là mê hoặc người đi trộm sao, bị trộm thật là đáng đời.

Thấy Giản Sơ Thất kéo tay Chu Ngọc Lan đi xuống, dì Phương đang hầu hạ Phương Thị dùng cơm, thấy thế nói: “U, Tứ Di Thái, Thất Thiếu Gia hôm nay sao lại xuống trễ như vậy, bữa sáng này cũng chẳng còn lại bao nhiêu, nếu không, các ngài đành chắp vá vậy?”

Lúc Giản Sơ Thất và Chu Ngọc Lan mới về Giản gia, dì Phương làm việc kẹp chặt đuôi, phòng phải nhường đi, bà ta ở lầu một cánh tây, thật sự chịu lão tội, cho nên oán trách và chán ghét Giản Sơ Thất ngày càng tăng.

Giờ Giản Sơ Thất về Giản gia đã được một đoạn thời gian, cho dù Hoàn Mộ Hoành coi trọng đứa em trai này, nhưng cũng không thể lúc nào cũng đến chăm sóc, hơn nữa, Giản Sơ Thất trừ việc có thể dựa vào Hoàn Nhị Gia ra, bản thân bất quá chỉ là một thằng ngốc, lại còn được cưng chiều đến mức vô lễ, a, theo lời phu nhân nhà bà ta, có rất nhiều cách để thu thập họ.

Vì vậy, hiện tại dì Phương lại chứng nào tật nấy, đối với Chu Ngọc Lan và Giản Sơ Thất lại bắt đầu không tôn kính nữa.

Giản Sơ Thất trợn trắng mắt với bà ta, buông tay Chu Ngọc Lan ra, sau đó nhanh chân đi đến trước mặt dì Phương.

Không đợi bà ta kịp phản ứng, hắn bưng chén canh gà mà Phương Thị đang uống, hất lên đầu, lên mặt dì Phương, lại cầm chén “Phanh” đập vỡ, nói: “Thật là xui xẻo, vừa xuống đã nghe thấy chó ở đây sủa bậy, ngon không? Chó không phải đều ăn cơm thừa của chủ nhân sao, vừa lúc chủ nhân ngươi không uống hết, đây là thưởng cho ngươi uống, mau liếm đi, bằng không chảy hết bây giờ.”

“Ngươi!” Dì Phương tức giận đến ngực phập phồng không ngừng, sắc mặt trướng đỏ bừng, cả người run rẩy.

Phương Thị mới phản ứng lại, sau đó nổi trận lôi đình, đập bàn đứng dậy nói: “Tiểu Thất, con làm gì vậy?! Dì Phương tử tế hỏi các con có ăn sáng không, con lại trả lời như vậy?! Con còn có lý lẽ không? Mau xin lỗi cho ta.”

Lúc này, thấy Giản Chính Đức cũng đi ra, dì Phương vội vàng thu lại vẻ mặt muốn ăn tươi nuốt sống kia, một bộ dáng nhẫn nhịn chịu đựng, kéo tay áo Phương Thị nói: “Phu nhân, không cần phải đứng ra vì tôi, Thất Thiếu Gia là thiếu gia, tôi chỉ là người hầu… Hắn đánh tôi mắng tôi đều là đáng đời, đại khái là lời tôi nói có vấn đề, không nên hỏi Thất Thiếu Gia có ăn sáng không, nên đi bưng đến cho Thất Thiếu Gia, cho nên… Ai, đều là lỗi của tôi, Phu nhân, ngài ngàn vạn lần đừng trách Thất Thiếu Gia.”

Chu Ngọc Lan nghe xong, không vui.

Hắc, đây là muốn đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Tiểu Thất nhà mình? Cái đồ tiện tỳ xảo quyệt, âm dương quái khí ai đấy?!

Ngay khi Chu Ngọc Lan muốn xắn tay áo lên cãi nhau, Giản Sơ Thất ngăn mẹ lại nói: “Mẹ, không cần thiết chấp nhặt với chó, cẩn thận cắn dính phải lông chó.”

Da mặt dì Phương co giật, cúi thấp mắt, trong lòng thầm hận.

Giản Chính Đức nhíu mày: “Sao lại thế này?”

Phương Thị: “Lão Gia…”

Giản Sơ Thất lười kè cưa với bọn họ, không đợi Phương Thị nói hết, ôm tay Chu Ngọc Lan liền đi thẳng ra cửa.

Hoàn toàn bị làm lơ Phương Thị: “……”

Một bụng lời bị nghẹn lại ở cổ họng, nửa vời, nghẹn người khó chịu đến cực điểm.

Giản Chính Đức: “Tiểu Thất, con muốn mang mẹ con đi đâu? Đứng lại cho ta!”

“Ông quản tôi, ông bảo tôi đứng lại tôi liền đứng a.” Giản Sơ Thất quay đầu, lay lay mí mắt với Giản Chính Đức, bỏ qua ông ta.

Giản Chính Đức bị tức đến tóc suýt nữa dựng đứng, cảm giác huyết áp đều tăng.

Ngón tay ông ta run rẩy nói: “Ngăn nó lại cho ta!”

Ông ta biết Phương Thị muốn tố cáo, đang muốn nhân cơ hội dạy dỗ Giản Sơ Thất, nhưng nào ngờ, đứa con trai này căn bản không cho ông ta cơ hội, trực tiếp bỏ đi.

Uy nghiêm một nhà chi chủ của Giản Chính Đức bị khiêu khích, chỉ cảm thấy một luồng máu xông thẳng lên trán, gân xanh thái dương giật giật.

“Vâng, Lão Gia.” Quản Gia Tiền lập tức tiến lên muốn cản Chu Ngọc Lan và Giản Sơ Thất.

Nhưng không biết thế nào, người hầu phía sau hắn chân cẳng mềm nhũn, bỗng chốc ngã sấp về phía trước, kéo theo Quản Gia Tiền cũng “phanh đăng” một tiếng quỳ rạp xuống đất, mũi bị cà xước chảy máu, đau đến kêu oai oái.

Thảm hại hơn là, người hầu phía sau bò dậy rồi lại lần nữa ngã xuống, cả người đè lên lưng Quản Gia Tiền, dập người xuống đất, khiến bị thương lần thứ hai, lúc này khóe miệng Quản Gia Tiền cũng cà xước chảy máu.

“Ai u ai u, mau đứng lên, oa ngao.” Quản Gia Tiền nói năng cũng không rõ ràng.

Phía sau loạn thành một đoàn, Giản Sơ Thất quay đầu nhìn một cái, phụt cười thành tiếng.

Lêu lêu lêu, đáng đời, hừ.

Giản Chính Đức bị tức đến mặt đỏ gay, lại muốn phát tác, Giản Sơ Thất mang theo Chu Ngọc Lan đã sớm ra cửa, ngay cả bóng dáng cũng không thấy.

Phương Thị vội nói: “Lão Gia, mau bớt giận, chờ họ trở về rồi thu thập.”

“Cái Tiểu Thất này, quá không ra gì, Lão Gia phải dạy dỗ cho kỹ, ai, còn có Tứ Di Thái, dạy con kiểu gì thế.”

Giản Chính Đức thần sắc tối tăm, hiển nhiên liều thuốc này của Phương Thị đã thành công ngấm vào.

Ông ta thề, chờ Giản Sơ Thất và Chu Ngọc Lan trở về, nhất định phải dạy dỗ họ cho ra trò.


 

Dọn đồ rời nhà

 

Nhưng người chưa đợi được, lại đợi được Trần Đại trước.

Trần Đại mang theo một đám người tiến vào Giản gia, cười nói: “Xin Giản tiên sinh thứ lỗi, tôi là đến thu thập đồ đạc giúp Chu phu nhân và Thất Thiếu Gia, lên đi.”

“Vâng.” Người của Trần Đại lập tức lên lầu, Quản Gia Tiền cản cũng không cản nổi.

“Đây là, đây là muốn làm gì?” Giản Lão Thái Thái tức giận gõ gậy.

Trần Đại dẫn người đến gõ cửa, trước đây hắn cũng từng đến, cho nên người hầu Giản gia theo lẽ thường mở cửa lớn, kết quả Trần Đại trực tiếp mang theo một đám người vào Giản gia, còn công khai bảo người của hắn lên lầu dọn đồ, này cũng quá không coi Giản gia ra gì.

Giản Chính Đức khuôn mặt đen kịt nói: “Trần tiên sinh, tôi kính nể anh là người bên cạnh Hoàn Nhị Gia, cho anh vài phần thể diện, nhưng này không đại biểu Giản gia chúng tôi dễ bị bắt nạt.”

“Anh làm cái gì vậy? Mang theo người trực tiếp tiến vào phòng của chúng tôi, có trải qua sự đồng ý của tôi không, có coi tôi là một nhà chi chủ ra gì không? Trần tiên sinh, xin bảo người của anh dừng tay, bằng không tôi không khách khí.”

“À, Giản tiên sinh muốn không khách khí kiểu gì?” Trần Đại tháo kính xuống, cười nói: “Xin Giản tiên sinh cứ việc dùng ra, để chúng tôi xem một chút.”

“Ngươi!” Giản Chính Đức giận dữ nói: “Ngươi đừng quá phận! Hoàn gia các ngươi ở Thượng Hải còn muốn vô pháp vô thiên sao?!”

“Không sai, lời này nói có lý.” Trần Đại không hề khiêm tốn gật đầu thừa nhận: “Ở Thượng Hải, Hoàn gia chính là trời, nói một không hai, Giản gia các ngươi lại có thể làm khó dễ được tôi? Báo cảnh? Giản tiên sinh, tôi khuyên anh không nên làm ra chuyện khiến người khác chê cười.”

Giản Chính Đức ôm ngực, chỉ cảm thấy mặt mũi bị người chà đạp dưới lòng bàn chân, ông ta thô/thở mấy hơi nói: “Ngươi, ngươi đây là muốn chống lưng cho Giản Sơ Thất?”

Chẳng trách hai mẹ con họ sáng sớm rời đi, hóa ra là đợi họ ở chỗ này.

Trần Đại: “Giản tiên sinh muốn hiểu như vậy cũng được, chủ yếu là Giản gia là một ổ cướp, Thất Thiếu Gia cảm thấy ở lại thật sự không an toàn, cho nên liền nhờ chúng tôi đem Chu phu nhân và đồ đạc của hắn dọn ra khỏi Giản gia. Đây không, tôi liền dẫn người đến.”

“Chờ đồ đạc dọn đi hết, chúng tôi sẽ tự rời đi, Giản tiên sinh cũng không cần phải tức giận đến thế.”

“Cái gì ổ cướp, ngươi nói bậy gì?!” Giản Minh Thần giận dữ nói: “Chứng cứ đều không có, Giản Sơ Thất liền nói chúng tôi trộm vàng của hắn, có bản lĩnh bảo hắn trở về đối chất! Cho dù ngươi là người Hoàn gia, cũng không thể vô cớ vu khống người!”

Trần Đại: “Chuyện trộm vàng hay không, lát nữa sẽ tự thấy rõ rốt cuộc, Giản tiên sinh và vị Giản thiếu gia này cũng không cần phải sốt ruột muốn tự chứng trong sạch.”

“Chuyện này nhà chúng tôi sẽ không quản, bởi vì Thất Thiếu Gia nói hắn muốn tự mình xử lý, Thất Thiếu Gia còn nói, vàng bị trộm đi một ngày nào đó sẽ làm các người chủ động đưa về.”

“Cho nên đồ đạc dọn đi, vàng tạm thời lưu lại, chờ lúc nào vàng trong rương đầy đủ hết, lúc đó sẽ dọn đi.”

Lời này vừa ra, Tam Di Thái không khỏi cười thành tiếng.

Trần Đại nhìn qua.

Tam Di Thái miễn cưỡng nén cười, nhưng khóe mắt vẫn lộ ra vài phần chế giễu, buồn cười.

Rốt cuộc là người ngu dại từ nhỏ, lại có thể nói ra lời ấu trĩ ngây thơ như vậy, vàng trộm đi ai còn có khả năng trả lại, chẳng lẽ là mơ mộng giữa ban ngày?

A, Giản Sơ Thất thật sự ngốc hết chỗ nói, không có đầu óc.

Chỉ lát sau, người do Trần Đại mang đến đã dọn đồ của Chu Ngọc Lan và Giản Sơ Thất xuống.

Trần Đại nói với Giản Chính Đức: “Vậy xin cáo từ, Giản tiên sinh.”

Đợi Trần Đại và người của hắn rời đi, Giản Chính Đức ôm ngực ngồi trên sô pha, tay kia siết chặt.

Giản Lão Thái Thái đã sớm bị tức đến nhắm mắt dưỡng thần, lúc này vỗ sô pha miệng lẩm bẩm: “Nghiệp chướng, thật là nghiệp chướng, biết vậy thà rằng…”

Phương Thị: “Chúng ta hiện tại phải làm sao, Tứ Di Thái và Tiểu Thất rõ ràng là không trở về rồi.”

Giản Minh Thần: “Ba, Giản Sơ Thất hắn quả thực không coi Ba là cha ra gì, thật là cậy vào có Hoàn Nhị Gia chống lưng mà ở nhà chúng ta làm mưa làm gió.”

Giản Lộ cũng cười lạnh nói: “Chẳng phải sao, tôi thấy hắn còn nhớ rõ chuyện trước kia, đây là cố ý trả thù chúng ta đấy.”

“Bất quá, thật không biết hắn nghĩ thế nào, đồ khác đều lấy đi, cố tình lại để vàng lại.”

Nhị Di Thái nói: “Lão Gia, Tiểu Thất đây là lại về Hoàn gia ở sao? Vậy chúng ta còn muốn đón người về nữa không?”

Tam Di Thái trợn trắng mắt: “Đón cái gì mà đón, đón tổ tông về à?”

“Hắn muốn đi thì cho hắn đi đi, là tự hắn không vui ở nhà ở, chứ không phải chúng ta đuổi hắn đi.”

Hơn nữa, hắn còn không cho Hoàn Nhị Gia quản chuyện này, vậy vàng trên lầu kia chẳng phải là…

Ánh mắt Tam Di Thái xoay chuyển.

“Tê.” Đột nhiên nàng cúi đầu nhìn bàn tay.

Giản Huyên hỏi: “Mẹ, mẹ làm sao vậy?”

“Tay ngứa, còn hơi đau.” Tam Di Thái gãi gãi mu bàn tay nói.

Giản Huyên: “Bị muỗi đốt?”

“Có thể là vậy.” Tam Di Thái nói, bỗng nhiên nhớ tới lời Giản Sơ Thất đêm qua.

Trúng độc? Không, không thể nào, Tam Di Thái lắc đầu, lại phủ định, cảm thấy mình nghĩ nhiều.


 

Mầm mống thối rữa

 

Bên này, Giản Sơ Thất đã đưa mẹ ruột vào ở trong căn nhà mới thuê ở Thượng Hải, tiểu lâu hai tầng, có một vườn hoa nhỏ, vị trí đẹp, xung quanh cái gì cũng có, đi ra ngoài cũng tiện, tuy rằng căn nhà này không thể so với Giản gia lớn, nhưng hai mẹ con hắn ở là đủ rồi.

Ngày đầu tiên dọn vào, Chu Ngọc Lan hưng phấn cực kỳ, từ trên xuống dưới đi dạo khắp căn nhà, sau đó ôm con trai nói: “Bảo bối Tiểu Thất của mẹ a, thật sự không cần về Giản gia nữa sao?”

Nhưng Giản Chính Đức còn chưa phóng thiếp đâu, cứ thế rời đi sao?

Giản Sơ Thất: “Đương nhiên rồi, Mẹ, không cần phải quay lại, con đã nhờ Trần Đại mang hết đồ của chúng ta ra ngoài rồi.”

“Hơn nữa Mẹ cứ chờ xem, không lâu sau đâu, con có thể làm Giản Chính Đức đăng báo chủ động phóng Mẹ rời khỏi Giản gia.”

“Hảo, Mẹ tin Tiểu Thất, hôm nay muốn ăn gì? Mẹ đi làm.” Chu Ngọc Lan cười nói: “Đúng rồi, căn nhà này là Hoàn Thiếu Gia giúp tìm, cũng mời Hoàn Thiếu Gia đến nhà chúng ta ăn một bữa cơm đạm bạc đi.”

“Hảo, con đi gọi điện thoại cho Nhị Ca.”

Hai mẹ con vui vẻ ăn cơm ở nhà mới.


 

Giản gia hỗn loạn

 

Bên kia, người trộm vàng bắt đầu cảm thấy cơ thể không thích hợp hơn.

Tay của họ, cư nhiên bắt đầu thối rữa!

Người đầu tiên phát hiện điểm này chính là dì Phương, buổi tối, ngay khi dì Phương định rửa tay, lòng bàn tay và mu bàn tay nàng ta dần dần phát đau, lúc đầu nàng ta không để ý lắm, dù sao chút đau nhỏ này không nghiêm trọng.

Nàng ta đánh bọt xà phòng, xoa tay, nhưng sự việc lập tức trở nên không đúng, da nàng ta cứ thế bị xoa rơi xuống!

“A!” Dì Phương một tiếng thét chói tai, cơn đau hậu tri hậu giác nhanh chóng trở nên rõ ràng.

Lòng bàn tay nàng ta rớt một mảng thịt, mu bàn tay cũng vậy, hai mặt đều lộ ra vân da màu đỏ.

“Phu nhân, Phu nhân…” Dì Phương bỗng nhiên nhớ tới lời Giản Sơ Thất nói, bắt đầu thối rữa từ tay…

Nàng ta hoang mang sợ hãi, lập tức chạy lên lầu tìm Phương Thị.

Nhưng vừa mở cửa, lại thấy Phương Thị với sắc mặt khó coi, không thể tin được.

Dì Phương nhìn kỹ lại, a lên một tiếng: “Phu nhân, tay của ngài!”

Đêm đó, Giản gia hỗn loạn.

Sáng sớm hôm sau, một số người băng bó tay xuống dưới, Đại Di Thái kinh nghi bất định nhìn nhìn: “Các người, tay các người là…”

Thật là bọn họ trộm vàng?!

Phương Thị, dì Phương, Quản Gia Tiền, Nhị Di Thái, Tam Di Thái, Giản Lộ, Giản Huyên.

Thậm chí ngay cả tay Giản Lão Thái Thái cũng bị băng bó, cư nhiên còn có một, hai người người hầu.

Giản Nhan kinh ngạc nhìn về phía mẹ mình Nhị Di Thái: “Mẹ, sao lại cả Mẹ cũng…”

Nhị Di Thái vẻ mặt đau khổ nói: “Nhan Nhi, mẹ, mẹ không muốn lấy.”

Tác phong của người Giản gia, nàng rõ ràng, lúc đầu nàng không muốn cầm, nhưng dì Phương ra vào phòng lại bị nàng phát hiện.

Lúc đó Chu Ngọc Lan đang ngủ trong phòng, dì Phương trong tay cầm một ít vàng giả bằng đồng thau đang lén lút đổi mới, thấy Nhị Di Thái nhìn thấy, cũng không hề hoảng loạn, trực tiếp đi tới, đặt vàng thật vào tay Nhị Di Thái, cười nói: “Chuyện này Nhị Di Thái cũng đừng nói ra ngoài, vàng đặt ở đây, người không lấy mới là ngu ngốc.”

“Giản gia nuôi Thất Thiếu Gia nhiều năm, hắn ngu dại cũng không thiếu ăn uống, hiện giờ Thất Thiếu Gia mang về số vàng này, đúng là lúc hiếu thuận Lão Thái Thái, Lão Gia và Phu nhân.”

“Nhị Di Thái muốn, cũng có thể vào lấy, ngay cả một số người hầu, Phu nhân cũng thưởng cho.”

Ví dụ như nàng ta, Phu nhân liền cho nàng ta một thỏi vàng.

Lời nguyên văn của Phương Thị là, Giản gia muốn đứng vững hơn ở Thượng Hải, tiền tài không thể thiếu, vàng Tiểu Thất mang về vừa lúc có thể phân ưu cho Giản gia.

Hơn nữa cha lấy đồ của con là thiên kinh địa nghĩa, nhà họ Phương có thể làm ra hàng giả cực giống vàng thật, lấy giả đổi thật, Giản Sơ Thất căn bản không thể phát hiện được.

Giản Lão Thái Thái là người đồng ý đầu tiên.

Ngay sau đó chính là Tam Di Thái.

Nàng ta chính là chủ động đi tìm Lão Thái Thái, lời nói không ngoài việc nhớ thương vàng của Giản Sơ Thất.

Còn về Đại Di Thái và Nhị Di Thái, hai người họ không chủ động đề cập, thì cũng không cần cho.

Rốt cuộc vàng chia càng ít người càng tốt.

“Này, này không tốt lắm đâu.” Nhị Di Thái nói: “Rốt cuộc là đồ của Tiểu Thất…”

Dì Phương mặt trầm xuống, nói: “Nhị Di Thái, nghĩ đến con gái cô, tương lai sẽ xuất giá khỏi Giản gia, hồi môn nếu thiếu, ở nhà chồng sẽ không được coi trọng, cô nên biết, hiện giờ Phu nhân đang tìm kiếm đối tượng cho Nhan tiểu thư đấy.”

Nhị Di Thái bị một phen uy hiếp ngầm nhắc nhở, rốt cuộc cầm hai thỏi vàng, nhưng không hề đề cập với Giản Nhan.

Đại Di Thái không có việc gì liền trở lại phòng đối với tượng Phật nhỏ niệm kinh, hoặc sao chép kinh văn.

Đại Thiếu Gia Giản Minh Phong ban ngày không ở nhà, bận rộn công việc bên ngoài, cho nên, hai người họ lại hoàn toàn không biết chuyện này.

Giản gia này… Thật sự là “kẻ trộm” đông đảo.

back top