Xuyên Đến Dân Quốc Trở Thành Yêu Ma Quỷ Quái Chi Chủ [Xuyên Thư]

Chap 56

Chương 56

 

Người này chính là Thẩm Thiều của Thẩm gia ở Tuy Thành, hắn gặp được Trần Đại một cách ngẫu nhiên trên phố.

Trần Đại đang ra ngoài làm việc, vừa khéo nghe thấy cách đó không xa có một vị thiếu niên đang hỏi thăm địa chỉ nhà họ Giản.

Đã liên quan đến Thất thiếu gia, Trần Đại liền quay đầu nhìn, thấy thiếu niên này trước ngực sau lưng đều đeo túi nhỏ, tuy ăn mặc không đến nỗi nghèo túng, nhưng lại là vẻ mặt lem luốc, rõ ràng là suốt chặng đường đi tới không hề dễ dàng chút nào.

Hơn nữa, thiếu niên này vừa nhìn là biết từ trước chưa từng chịu khổ, giờ phút này biểu cảm như sắp khóc đến nơi.

Trần Đại còn nghe được tiếng bụng hắn đói réo ầm ĩ.

Không hiểu rõ chuyện gần đây xảy ra với nhà họ Giản, lại còn hỏi thăm địa chỉ, thiếu niên này nhìn y như là vừa mới tới Thượng Hải từ nơi khác.

Vì thế, Trần Đại tiến lên, sau khi hiểu rõ thân phận của thiếu niên, liền đưa người về nhà họ Hoàn.

“Thẩm Thiều?” Giản Sơ Thất thấy hắn thì vẻ mặt kinh ngạc chớp chớp mắt.

Còn Thẩm Thiều thì như thể rốt cuộc đã “nhìn thấy người thân”, nước mắt ào một cái liền chảy xuống, ô ô khóc lóc nhào về phía Giản Sơ Thất.

“Oa— Tiểu Thất, ô ô.”

Khi Thẩm Thiều sắp nhào vào người Giản Sơ Thất, một bàn tay thon dài trắng bệch túm lấy gáy hắn, lạnh lùng chuyển người hắn một vòng, ném vào lòng Trần Đại.

Trần Đại: “……?”

Trần Đại nhìn ánh mắt mất kiên nhẫn của chủ nhà mình, trầm mặc đỡ lấy thiếu niên.

Bởi vì tất cả động tác này xảy ra quá nhanh, nên Thẩm Thiều không kịp phản ứng, người trước mặt đã thay đổi.

Vẻ mặt hắn ngây ngốc, tiếng khóc oa oa lớn tiếng cũng ngừng lại, khuôn mặt thẫn thờ.

Trần Đại giúp vị Thẩm thiếu gia này đứng vững, nói với Giản Sơ Thất: “Thất thiếu gia, cậu ấy chuyên môn đến Thượng Hải tìm cậu.”

Giản Sơ Thất nghi hoặc: “Cậu làm sao vậy, xảy ra chuyện gì sao?”

Thẩm Thiều méo miệng, vừa định khóc, nhưng hắn nhịn xuống, chỉ là ngữ khí có vẻ bi thương thống khổ: “Mẹ tớ qua đời, ba tớ ổng, ổng có người ở bên ngoài, Thẩm Dung Phong căn bản không phải con nuôi của ba tớ, là con ruột của ổng, là con riêng của ba tớ ô ô.”

“Khoan đã, khoan đã.” Thấy Thẩm Thiều nói nói lại sắp khóc, Giản Sơ Thất vội vàng ngăn lại hắn, hoang mang khó hiểu nói: “Thẩm Dung Phong, là con trai của ba cậu?”

“Này không đúng nha, cậu có phải nghĩ sai rồi không, Thẩm Dung Phong căn bản không có quan hệ huyết thống với cậu, sao lại là anh em cùng cha khác mẹ với cậu được?”

Tiếng khóc của Thẩm Thiều đột nhiên im bặt, há hốc miệng, rõ ràng không quá lý giải lời Giản Sơ Thất vừa nói.

“Cái, ý gì?”

Giản Sơ Thất bảo hắn ngồi xuống trước, nói: “Rốt cuộc là chuyện gì, cậu kể tớ nghe trước đã.”

Nguyên lai, không lâu sau khi Giản Sơ Thất, Hoàn Mộ Hoành và mọi người rời khỏi Tuy Thành, mẹ của Thẩm Thiều liền qua đời do bệnh tình đột nhiên trở nặng.

Sau khi tổ chức tang lễ cho Thẩm mẫu, bầu không khí Thẩm gia bỗng nhiên thay đổi, Thẩm phụ không còn cưng chiều Thẩm Thiều như trước, ngược lại đối với hắn thêm phần trách móc và lạnh nhạt.

Thẩm gia còn có các tộc thúc bên cạnh, sau khi Thẩm mẫu qua đời, họ muốn Thẩm Thiều, người kế thừa Thẩm gia này, quản lý Thẩm gia.

Dù sao Thẩm phụ là ở rể, còn Thẩm Dung Phong lại là con nuôi, hai người họ căn bản không có tư cách kế thừa mọi thứ của Thẩm gia.

Nhưng yêu cầu của tộc thúc lại bị Thẩm phụ chặn lại, hiện tại Thẩm gia, kể từ khi Thẩm mẫu qua đời, liền do hắn định đoạt, điều này vốn dĩ không có gì, Thẩm Thiều cũng không coi là chuyện, bởi vì đây là cha hắn.

Hơn nữa, hắn từ trước ở nhà chỉ biết ăn chơi nhảy múa nuôi nhím, đối với chuyện làm ăn dốt đặc cán mai, làm sao có thể quản lý tốt Thẩm gia được.

Chỉ là, Thẩm Thiều thấy bất an trong lòng sau khi cha mình trở nên lạnh nhạt, càng là một ngày nào đó đột nhiên nghe được cuộc nói chuyện giữa ông ta và Thẩm Dung Phong.

Thì ra Thẩm Dung Phong là con riêng của Thẩm phụ, là con trai mà Thẩm phụ có với người bạn thanh mai trúc mã từ trước, sau đó ông ta âm thầm sắp đặt đưa về Thẩm gia.

Tất cả những chuyện này, Thẩm mẫu đến chết cũng không biết.

Thẩm Thiều cảm thấy bị phản bội, sự ân ái giữa Thẩm phụ và mẹ hắn là giả, tình yêu thương dành cho hắn cũng là giả, Thẩm Dung Phong là con nuôi là giả, vậy sự yêu thương và dung túng dành cho hắn có phải cũng là giả hay không?

Trong lúc nhất thời cuộc sống biến động kịch liệt, cộng thêm cú sốc mẹ Thẩm qua đời, Thẩm Thiều khó mà chịu đựng nổi, vì thế trộm mang theo cả nhà nhím Chén Nhỏ rời khỏi Tuy Thành.

Nhưng Thẩm Thiều ngoài gia đình ra lại không chỗ để đi, cho nên nghĩ tới nghĩ lui, hắn nghĩ đến Giản Sơ Thất.

“Sau đó cậu liền đến Thượng Hải?”

“Ừm.”

Thẩm Thiều lặng lẽ rơi lệ, Giản Sơ Thất đưa khăn tay cho hắn, nói: “Sau khi chuyện Thẩm Dung Phong là con riêng của cha cậu bị vỡ lở, thái độ của Thẩm Dung Phong đối với cậu thế nào? Cậu ta có nói gì không?”

Mặc dù khó hiểu vì sao Giản Sơ Thất lại hỏi những điều này, nhưng Thẩm Thiều lau lau nước mắt, ngẩng đầu nghiêm túc suy nghĩ: “Cậu ta nói xin lỗi tớ, nói không nên gạt tớ, còn nói tớ hiểu lầm, sự việc không phải như tớ nghĩ, nói cái gì sau này sẽ giải thích với tớ.”

Thẩm Thiều bĩu môi: “Tớ hiểu lầm cái gì chứ, những lời đó đều là tớ tận tai nghe thấy.”

Giản Sơ Thất: “Nhưng mà Thẩm Dung Phong quả thật không hề có quan hệ huyết thống với cậu.”

“Cậu, sao cậu xác định được vậy?” Thẩm Thiều nghi hoặc.

Giản Sơ Thất chỉ vào hai mắt mình: “Nhìn thấy.”

Thẩm Thiều nhớ tới bản lĩnh của Giản Sơ Thất, không nghi ngờ gì, đột nhiên trở nên hoảng loạn lên: “Cái, cái gì, Thẩm Dung Phong thật sự không có quan hệ huyết thống với tớ, vậy, vậy chẳng lẽ tớ không phải con trai của ba tớ?”

“Không đúng, không đúng không đúng, mẹ tớ tuyệt đối sẽ không cùng người ngoài gian díu, tớ cũng tuyệt đối không phải do mẹ tớ với người khác sinh ra.”

“Vậy vấn đề vẫn là ở trên người ba tớ và Thẩm Dung Phong? Thẩm Dung Phong không phải con ruột của ba tớ, vậy tại sao……”

Đề cập đến mẹ Thẩm Thiều, cái đầu nhỏ không linh hoạt của hắn đột nhiên trở nên thông minh.

Thẩm Thiều tin tưởng mẹ hắn, dưới sự thể hiện giả dối về sự ân ái của Thẩm phụ, Thẩm mẫu không thể nào mang thai và sinh ra hắn với người ngoài.

Nhưng tại sao Thẩm phụ lại khẳng định Thẩm Dung Phong là con ruột của ông ta?

Thẩm Thiều cả người mơ hồ, loanh quanh luẩn quẩn, tự mình làm rối mình.

Hoàn Mộ Hoành: “Xem ra chuyện này có ẩn tình khác, cha cậu cho rằng Thẩm Dung Phong là con ruột của mình, là con trai ông ta với vị thanh mai trúc mã kia sinh ra, vậy chắc chắn từ lúc sinh ra đã không được nuôi dưỡng bên cạnh, dù sao tuổi của Thẩm Dung Phong lớn hơn cậu một chút.”

“Như vậy, trước khi Thẩm Dung Phong được đưa vào Thẩm gia chắc chắn đã xảy ra một vài chuyện, những điều này cha cậu cũng không biết, e rằng sự thật của toàn bộ chuyện này chỉ có Thẩm Dung Phong biết, chẳng trách cậu ta nói sau này sẽ giải thích với cậu.”

“Là, là như vậy sao?” Thẩm Thiều nghe xong từng lời phân tích của Hoàn Mộ Hoành, vẻ mặt ngơ ngác.

Hoàn Mộ Hoành dựa vào ghế sô pha, một tay đặt sau lưng Giản Sơ Thất, dáng ngồi lười biếng, ngữ khí nhàn nhạt: “Tám chín phần mười, cho nên, cậu có thể về Tuy Thành làm rõ ràng, bây giờ rời đi, buổi chiều vẫn còn vé tàu.”

Thẩm Thiều: Hắn vừa mới tới Thượng Hải đã phải đi về rồi sao?

“Tớ không muốn đi.” Giọng Thẩm Thiều chùng xuống.

Hắn hiện tại đối với gia đình vô cớ sinh ra một cảm giác sợ hãi.

Mẹ qua đời, thái độ của cha thay đổi lớn, lại lòi ra chuyện Thẩm Dung Phong là con riêng của Thẩm phụ.

Mặc dù hiện tại nghi ngờ Thẩm Dung Phong căn bản không phải, không có bất kỳ quan hệ nào với Thẩm phụ, nhưng Thẩm Thiều cũng sợ hãi trở về.

Hắn cảm thấy nhà không còn là bến cảng làm hắn an tâm nữa, càng giống như cái bẫy ăn thịt người.

Nhưng mà, Thẩm gia là của mẹ hắn, trong đó cũng có tâm huyết của mẹ hắn.

Nếu hắn không trở về, đến lúc đó Thẩm gia thật sự bị Thẩm phụ khống chế thì phải làm sao?

Thẩm Thiều hai tay nắm chặt, do dự.

Hắn cái gì cũng không hiểu, dù có trở về thì phải làm sao đây?

Giản Sơ Thất nhìn ra sự bất an và sợ hãi của hắn, hiếm hoi mà săn sóc an ủi: “Nếu hiện tại quyết định không được, vậy tạm thời cứ ở lại đây đi, ở nhà tớ, còn có phòng trống mà, tớ dẫn cậu về nhà.”

“Thất Thất.” Giọng Hoàn Mộ Hoành trầm thấp gọi một tiếng.

Giản Sơ Thất quay đầu, vẻ mặt xin lỗi nói: “Nhị ca, e rằng đêm nay em không thể ngủ lại đây.”

Bằng không, cậu vốn dĩ muốn ngủ lại Hoàn gia.

Hoàn Mộ Hoành nhìn Thẩm Thiều một cái.

Thẩm Thiều trong nháy mắt sợ hãi ôm chặt túi nhỏ trong lòng, Chén Nhỏ từ trong đó thò cái đầu nhỏ ra, cái vuốt nhỏ sờ sờ tay Thẩm Thiều, không hiểu Thẩm Thiều tại sao đột nhiên sợ hãi.

Thẩm Thiều ở nhà Giản Sơ Thất cả một đêm, điều không ngờ là, sáng sớm ngày hôm sau, Thẩm Dung Phong tìm tới.

Hắn đoán được Thẩm Thiều có thể sẽ đến Thượng Hải.

Dù sao Thẩm Thiều ngay cả cả nhà nhím cũng mang đi.

Cho nên sau khi phát hiện Thẩm Thiều không thấy, hắn liền cũng không ngừng nghỉ mà tìm tới.

Bất quá Thẩm Dung Phong dù sao không giống Thẩm Thiều đơn thuần như vậy, trước tiên hỏi thăm rõ ràng tin tức, trực tiếp đi Hoàn gia.

Sau đó liền cùng Hoàn Mộ Hoành cùng đi tới Giản gia, Giản gia này chính là nhà của Giản Sơ Thất và Chu Ngọc Lan.

Chu Ngọc Lan săn sóc để mấy người trẻ tuổi này nói chuyện, ra cửa đi dạo phố.

Thẩm Thiều thấy Thẩm Dung Phong hết sức ngượng nghịu, trốn sau lưng Giản Sơ Thất: “Cậu, sao cậu lại tới đây?”

“Lo lắng cho cậu.” Giọng Thẩm Dung Phong khàn khàn, tựa hồ mấy ngày đều không được nghỉ ngơi tốt, lại là suốt đêm đi tới Thượng Hải, cho nên trên mặt râu ria xồm xoàm, hơi lộ vẻ tiều tụy.

Giản Sơ Thất: “Các cậu cứ ở chỗ này nói chuyện cho đàng hoàng, tớ và Nhị ca đi ra ngoài, có gì cứ nói thẳng ra, đừng giấu giếm, cũng đừng làm cái trò ‘cậu nghe tớ giải thích’ ‘tớ không nghe tớ không nghe’ kia, đỡ phải sau này hối tiếc, phải biết, hiện tại không nắm chặt cho tốt, người là sẽ chạy mất đấy.”

Câu cuối cùng, Giản Sơ Thất nhìn về phía Thẩm Dung Phong nói, vẻ mặt ý vị thâm trường.

Thẩm Dung Phong dừng lại một chút, gật đầu: “Đa tạ Thất thiếu gia chỉ điểm.”

Sau đó, Giản Sơ Thất và Hoàn Mộ Hoành rời đi.

Hai người ngồi xuống trên ghế sô pha ở phòng khách.

Hoàn Mộ Hoành nói: “Thất Thất đã nhìn ra?”

“Ừm?” Giản Sơ Thất quay đầu.

“Nhìn ra Thẩm Dung Phong thích Thẩm Thiều.”

“Đúng vậy.” Giản Sơ Thất gật gật đầu.

Thấy ánh mắt cậu thanh triệt, Hoàn Mộ Hoành im lặng một hồi, mới lại mở miệng: “Thất Thất biết, cái sự thích đó là loại thích nào không?”

“Biết chứ, Thẩm Dung Phong đối với Thẩm Thiều thích là ái mộ, là muốn ở bên nhau với cậu ấy, nhưng rõ ràng đâu.”

“Rõ ràng?”

“Đúng vậy.” Giản Sơ Thất duỗi tay so: “Chính là khi tình cảm một người đậm đặc đến mức đặc biệt sâu rồi, hơn nữa là loại trời cho lương duyên, duyên phận trời sinh một đôi đó, đôi khi sẽ hiện ra sợi tơ hồng duyên phận trên người người ta, trên người Thẩm Dung Phong liền có một sợi rõ ràng, nối liền với Thẩm Thiều.”

“Bất quá Thẩm Thiều rõ ràng vẫn chưa thông suốt, tơ hồng còn chưa thật sự được kéo.”

“Ngô, lần đó ở khu nhà hoang, bởi vì là lúc sống chết trước mắt, cho nên tơ hồng của Thẩm Dung Phong mới hiển lộ ra.”

Hoàn Mộ Hoành mặt mày thâm thúy, nói: “Vậy Thất Thất, có nhìn thấy tơ hồng trên người Nhị ca nối liền ở đâu không?”

“Nhị ca?” Giản Sơ Thất sững sờ, theo bản năng trả lời: “Em không có nhìn thấy.”

Nhưng cậu lập tức phản ứng lại, ngồi thẳng người: “Nhị ca anh lẽ nào có người mình yêu thích sao?”

Không biết vì sao, trong lòng cậu có chút không thoải mái.

Hoàn Mộ Hoành: “Thất Thất nhìn không thấy tơ hồng trên người Nhị ca, vậy, có nhìn thấy trên người mình không?”

Giản Sơ Thất: “Em không nhìn thấy, chỉ cần là chuyện có liên quan đến em, mặc kệ dùng bất kỳ thủ đoạn nào cũng không nhìn ra, cũng không tính được.”

“Phải không.” Giọng Hoàn Mộ Hoành bình thường: “Cho nên, chẳng trách Thất Thất nhìn không ra tơ hồng trên người Nhị ca.”

Giản Sơ Thất sững sờ, lời này của Nhị ca là ý gì?

Nhưng Hoàn Mộ Hoành sau đó lại không nói gì nữa.

Hai người im lặng một lúc lâu, cho đến khi Thẩm Thiều và Thẩm Dung Phong từ trong phòng bước ra.

Khóe mắt Thẩm Thiều hồng hồng, rõ ràng là đã khóc, nhưng vẻ mặt lại thoải mái hơn rất nhiều.

Mà hơi thở xung quanh Thẩm Dung Phong cũng rõ ràng thư thái hơn rất nhiều, xem ra hai người đã nói rõ với nhau.

“Các cậu giải thích rõ ràng rồi?” Giản Sơ Thất hỏi.

Thẩm Dung Phong: “Đúng vậy, còn phải cảm ơn Thất thiếu gia đã chứa chấp Thiều Thiều một đêm.”

“Không có gì đâu, cho nên, rốt cuộc là chuyện gì vậy?” Giản Sơ Thất tò mò: “Nếu không tiện nói thì thôi.”

“Cũng không có gì không thể nói.” Thẩm Dung Phong thở dài, giải thích.

Thẩm phụ gia cảnh bần hàn, là ở rể Thẩm gia, nhưng ở quê nhà ông ta, ông ta còn có một vị thanh mai trúc mã, hai người đã đính hôn khi còn niên thiếu, Thẩm phụ không cam lòng cả đời chỉ quanh quẩn ở quê hương, vì thế nói muốn đi ra ngoài bôn ba, chờ trở về liền cưới vị thanh mai trúc mã này.

Hai người đang lúc tình nồng, thanh mai nhất thời không thể ngăn cản những lời ngon tiếng ngọt của Thẩm phụ, liền dâng hiến mình cho ông ta.

Nhưng Thẩm phụ rời đi, lại lâu lắm không trở về, lúc đầu còn có thư tín gửi về, nhưng dần dần, thư tín cũng không còn.

Mà khi đó, thanh mai phát hiện mình mang thai, liền nhờ người tìm theo địa chỉ mà trước đây từng gửi thư tới để tìm người.

Ai ngờ, người thì tìm được rồi, nhưng lại là ngày đại hôn của Thẩm phụ và Thẩm mẫu.

Thẩm phụ phát hiện thanh mai mang thai và đã biết chuyện này, để không cho nàng phá hỏng hôn nhân của mình và Thẩm mẫu, liền ngôn ngữ trấn an, nuôi ở bên ngoài, sau này cho đến khi đứa bé sinh ra, được ba tuổi, thanh mai vẫn luôn bị Thẩm phụ âm thầm nuôi dưỡng.

Nhưng Thẩm phụ bận rộn với công việc kinh doanh của Thẩm gia, rất ít khi đi thăm thanh mai và đứa bé, trong một năm đi đến chỗ thanh mai không vượt quá năm lần.

Về sau, Thẩm gia muốn đi Tuy Thành mở rộng công việc kinh doanh và định cư, Thẩm phụ cho thanh mai tiền, bảo nàng trộm đi theo sau cùng đi Tuy Thành.

Chỉ là Thẩm phụ sợ Thẩm mẫu phát hiện ông ta lén lút nuôi thanh mai và đứa bé bên ngoài, cho nên chưa từng phái người bảo vệ thanh mai.

Có thể tưởng tượng, một người phụ nữ đơn thân mang theo đứa bé lên đường, khi đó thời thế còn loạn hơn bây giờ, kết cục là gì, thanh mai trên đường gặp cướp bóc và vũ nhục, đứa bé cũng chết mất, còn thanh mai sau khi con ruột chết, tinh thần liền trở nên có chút không bình thường.

Nàng sau này may mắn được một đứa trẻ lang thang cứu đi, đó là một bé trai, khoảng năm tuổi, nhưng vì đói khát lâu ngày, nhìn nhỏ hơn tuổi thật rất nhiều.

Tinh thần thanh mai hoảng loạn, xem đứa trẻ lang thang này là con ruột của mình.

Hai người tìm một chỗ, tạm thời sinh sống, vì thanh mai bị bệnh, không thể tiếp tục lên đường.

Về sau, Thẩm phụ lâu không thấy thanh mai mang theo đứa bé tới Tuy Thành, trong lòng biết có lẽ đã xảy ra chuyện gì, liền mượn cớ đi ra ngoài làm ăn buôn bán một đường tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm thấy thanh mai và đứa trẻ lang thang.

Lâu ngày không mấy khi đi thăm thanh mai và con của ông ta, hơn nữa hai người quần áo dơ bẩn, khuôn mặt hốc hác, gầy đi không ít, thanh mai trong miệng gọi đứa trẻ lang thang kia bằng tên con ruột của họ, Thẩm phụ lại không nhận ra, và xem đứa trẻ lang thang này là con ruột của chính mình.

Thanh mai lúc đó bệnh rất nặng, nằm trên giường không dậy nổi, tinh thần không bình thường, nhưng đôi khi vẫn tỉnh táo.

Nàng quan sát Thẩm phụ, thấy ông ta thế mà không nhận ra con ruột của mình, vì thế cười thảm một tiếng, bảo Thẩm phụ mang đứa trẻ lang thang đi.

“Ông cứ mang con trai của chúng ta đi đi, tôi biết tình trạng cơ thể mình, sống không lâu nữa.” Thanh mai trước khi chết kéo tay Thẩm phụ dặn dò nói: “Đối xử tốt với con trai của chúng ta, nhớ kỹ, đối xử tốt với nó.”

Sau đó, thanh mai lại một mình nói với đứa trẻ lang thang vài lời.

Thẩm Dung Phong nói: “Bà ấy nói, đợi sau khi bà ấy chết, trộm chôn tro cốt của bà ấy cùng với con trai bà ấy.”

Đứa trẻ lang thang kia chính là hắn, sau khi may mắn cứu người phụ nữ này, nàng đã đâm lao phải theo lao, cũng cấp cho Thẩm Dung Phong một chỗ nương thân.

Hai người sinh sống được một tháng, Thẩm phụ mới cuối cùng tìm tới.

Khi đó, con trai của thanh mai đã sớm được hỏa táng.

“Về sau, ông ta và Thẩm phu nhân ra ngoài làm ăn buôn bán, sắp đặt một vụ tai nạn, để tôi đi cứu họ, làm cho tôi thuận lý thành chương tiến vào Thẩm gia giúp ông ta.”

“Nhưng Thẩm phu nhân là người tốt, còn hắn, hắn ở bên ngoài còn có một gia đình khác.”

“Ý gì?” Giản Sơ Thất nghe câu chuyện ba lần gấp khúc này mà mê mẩn, nhịn không được hỏi: “Trừ thanh mai của hắn ra, hắn lại tìm nhân tình khác?”

Thẩm Dung Phong cười lạnh: “Đúng vậy, người cha tiện nghi này của tôi có một người em trai, em trai hắn thân thể tàn tật, không thể nói, bất quá người ngoài cũng không biết.”

“Vì thế hắn liền cưới cho em trai hắn một người vợ xinh đẹp, người phụ nữ này chính là nhân tình của hắn, còn sinh cho hắn thêm một đứa con trai.”

Thẩm Dung Phong thừa nhận mình không phải một người tốt, ban đầu, hắn tham cuộc sống an nhàn, không cần lưu lạc bên ngoài, không cần phải ăn không đủ no mặc không đủ ấm nữa, cho nên hắn nhận lấy thân phận “Thẩm Dung Phong” này, trở thành con trai của Thẩm phụ.

Về sau, hắn càng thêm không muốn đi, không muốn rời khỏi Thẩm gia.

Thẩm mẫu là người tốt, hắn không muốn sau khi Thẩm mẫu qua đời, Thẩm gia bị Thẩm phụ bá chiếm chỉ là một nguyên nhân rất nhỏ trong đó, nhiều hơn còn lại là vì Thẩm Thiều, cậu thiếu gia của hắn, trong lòng hắn dấy lên niệm tưởng tham lam dơ bẩn.

Hắn là mệnh hèn hạ, ước mơ những thứ vốn không nên thuộc về mình, nhưng lại không nhịn được……

Hắn vì Thẩm mẫu và Thẩm Thiều, âm thầm đối nghịch với Thẩm phụ, phá hỏng không ít kế hoạch của ông ta.

Thẩm phụ không phải ngốc tử, số lần nhiều, tự nhiên cũng có thể phát giác ra.

Bất quá, ông ta không thể tưởng tượng khả năng Thẩm Dung Phong căn bản không phải con trai mình, chỉ cảm thấy Thẩm Dung Phong dã tâm lớn, lại còn muốn tranh giành Thẩm gia với ông ta.

Đứa con trai này không nghe lời, không chịu khống chế, nhưng không sao, hắn còn có một đứa con trai khác.

“Cho nên hiện tại tôi và hắn đang tranh đoạt Thẩm gia, Thiều Thiều rời khỏi Tuy Thành cũng tốt, ở lại đó dù sao cũng không quá an toàn.” Thẩm Dung Phong nói.

“Vậy còn mẹ Thẩm Thiều……”

Thẩm Dung Phong vẻ mặt ảm đạm nói: “Thẩm phu nhân quả thật là bệnh nặng qua đời.”

Từ trước Thẩm phụ là muốn âm thầm mưu hại Thẩm phu nhân, bất quá đều bị hắn chặn lại.

Nhưng bệnh của Thẩm phu nhân cũng quả thật đã đến lúc dầu hết đèn tắt.

Sau khi dặn dò ổn thỏa chuyện hậu sự, nàng liền buông tay nhân gian.

“Tôi nghĩ, Thẩm phu nhân cũng chưa chắc không nhận thấy được gì.” Ánh mắt Thẩm Dung Phong lóe lên.

Bởi vì nàng trước khi qua đời, đã nắm lấy tay Thẩm Dung Phong phó thác Thẩm Thiều cho hắn.

Hoàn Mộ Hoành: “Cậu có nắm chắc đoạt được Thẩm gia không?”

“Có, nhưng thời gian sẽ không ngắn.”

“Tôi có thể cho Trần Tam qua đó giúp cậu.”

Thẩm Dung Phong kinh ngạc: “Hoàn Nhị gia muốn có được gì từ Thẩm gia?”

Nếu có Hoàn gia hỗ trợ, vậy hắn càng có nắm chắc đoạt lại hoàn toàn Thẩm gia.

Nhưng Hoàn Nhị gia lại không phải thiện nam tín nữ gì, sao có thể giúp hắn mà không có bất kỳ cái giá nào.

Hoàn Mộ Hoành xoa xoa ngón tay, liếc nhìn Thẩm Thiều, sau một lúc lâu mở miệng: “Vẫn chưa nghĩ tới, cứ coi như Thẩm Dung Phong cậu nợ tôi một ân tình.”

Thẩm Dung Phong: “?”

“Được, như vậy đa tạ Nhị gia.”

Trần Tam: Ừm ừm? Sao nhà họ lại đột nhiên muốn giúp Thẩm gia?

back top